Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 29: Can đảm và Hèn nhát

471 0 1 0

Ngay sau khi Nhan Hồng Anh, Dương Càn gật đầu đồng ý lần đầu tiên thì Giang quản sự cùng A Tài đã cầm theo "Mộc Vũ Cung" đi chuẩn bị sân đấu.

 

Vì vậy vừa mới quyết định hai phe 'tuyển thủ' xong liền đã có nhân viên tới báo sân tỷ thí đã chuẩn bị hoàn tất. 

 

Mọi người cứ thế liền theo sau hắn tiến đến sân tỷ thí, gần một ngàn "anh hùng rút đao tương trợ" cũng rất tự nhiên theo sau.

 

Lý Diệu Hoàng nhân cơ hội hổn loạn này liền cố hết sức tiếp cận Bạch Vân và Lục Linh đang truyền âm trao đổi, vội vã truyền âm:

 

"Chắc chắn phe nhân tộc tấn công trước."

 

Bạch Vân mở to mắt kinh ngạc thì một nhân, một yêu bổng xuất hiện kéo Lý Diệu Hoàng ra, chặn lại sau đúng một câu.

 

"Này, nha đầu nhân tộc, ngươi lúc nãy phá còn chưa đủ sao? Còn muốn đục khoét nội bộ yêu tộc chúng ta?". Tên yêu tộc cao to đứng trước người nàng hùng hổ.

 

Tên Nhân Tộc theo sau "khuyên can" : 

 

"Nha đầu, không cần dùng thủ đoạn đê tiện như vậy nữa, chiến đấu công bằng, nhân tộc chắc chắn cũng không thua bọn dã thú kia."

 

"Ngươi nói ai là dã thú bọn giả nhân giả nghĩa nhân tộc?"

 

Vế tiếp theo chắc chắn là hai người đó sẽ cãi lên, Lý Diệu Hoàng đã đoán trước nên đã nhún vai đi chỗ khác mất rồi, nhưng trong lòng nàng lại trào phún không thôi, những người này nhưng đã ngây ngẫn trước "tuyên ngôn bình đẳng" của Tần Hạ Băng 2 phút trước, quả thật so với nhóm Huỳnh Văn tiền bối và luyện đan sư thì kém quá xa. 

 

Mà nghĩ lại nàng cũng không có gì bất ngờ, nếu một câu nói có thể thay đổi thế giới thì "Tân Đại Thế Giới" đâu còn chiến tranh. Thế giới chỉ có thể thay đổi khi nhân tâm thay đổi, mà điều đó đối với nàng chỉ là một điều nhảm nhí, bản chất nguyên thuỷ nhất của các sinh linh là ích kỷ, mà ích kỷ chính là nhân tâm, không một sinh vật nào có thể thay đổi được điều đó, kể cả tự bản thân Lý Diệu Hoàng, nàng cũng không thể tự đè nén mong muốn ích kỷ, kinh tởm mà nàng vừa mới hình thành.

 

"Hiểu tất cả mọi thứ về một người à?". Môi Lý Diệu Hoàng vô thức nhấp nháy thành một dòng thanh âm mỏng manh.

 

"Hả?". Tần Hạ Băng và Huỳnh Giao lúc Lý Diệu Hoàng đang tự kỉ, không biết từ khi nào đã đi bên cạnh từ nãy giờ.

 

Lý Diệu Hoàng bị giọng nói khó hiểu quen thuộc của Tần Hạ Băng doạ sợ đến giật bắn người về sau. 

 

Thấy phản ứng như bị người phát hiện làm chuyện xấu của nàng, Tần Hạ Băng bắt đầu giọng đầy nghiêm túc mà khuyên nhủ:

 

"Ngươi lại muốn bị quan binh tìm tới? Tuy sự mờ nhạt của ngươi quả thật rất thích hợp để làm nghề này, không, phải nói là hoàn hảo, nhưng ở đây quả thật không được. 

 

Dù gì cũng là người quen, thành thật khuyên ngươi một câu, nếu đang tính kế trộm đồ của Long Vân Các thì từ bỏ đi. Một hoá thần kì cường giả từng tới đây lấy cắp một thứ, rốt cuộc hắn hại mình cũng đành thôi, cả nhà cửa cũng bị đốt sạch."

 

"Thật??". Lý Diệu Hoàng hoảng sợ lớn tiếng rồi nghĩ lại có tí không đúng, lập tức vội vã sửa lại phản công: 

 

"Ta không có trộm đồ, cần gì phải sợ? Ngươi có thể đừng dùng giọng nghiêm túc như vậy để du oan người khác nữa được không? Dễ làm bọn họ tưởng thật lắm đó!!"

 

"Tất cả những gì ta nói đều là sự thật". Tần Hạ Băng nhàn nhạt đống đinh chặt sắt.

 

Ngươi không thấy mọi người xung quanh đều nhìn ta hả? Ngươi còn nói tới như đúng rồi như vậy bọn họ bắt ta thiệt đó! Lý Diệu Hoàng lời con chưa kịp thốt ra thì đã thấy đám con em thế gia đã bàn xong kế hoạch quay lại, nàng chỉ liếc xéo Tần Hạ Băng một cái rồi quay người tự giác đi sang chỗ khác.

 

Nào ngờ Tần Hạ Băng cũng đi theo ngay sau, làm nàng lại một lần nữa giựt mình bất ngờ. 

 

Nhưng đi thêm một đoạn nữa, không thấy Tần Hạ Băng tiếp tục trêu chọc, Lý Diệu Hoàng đã hiểu được điểm mấu chốt, môi bất chợt cong lên thành một nụ cười, thì ra người này không phải không muốn nhận mình.

 

Sân tỷ thí được sắp xếp rất gần, qua không lâu thì gần ngàn tu sĩ đã ngồi trên khán đài quan sát bên dưới, thậm chí có người đã mở ra sòng cá cược, tỷ lệ 5-5 chia đều cho hai bên. 

 

Nhưng nhân tộc quả nhiên chỉ được cái mạnh miệng, lúc sau vì nhiều người đặt yêu tộc quá nên tỉ lệ chỉ còn 7-3, yêu tộc thắng cũng chỉ được có 3 thành tiền lời, làm Lý Diệu Hoàng đã đặt xuống sát cho yêu tộc bỉu môi không thôi.

 

Còn về phần tại sao không mượn tiền để đặc cược thì ngũ nữ đều vóc sạch túi ra đặt rồi, có việc không tốn công mà được linh thạch như vậy cả Tần Hạ Băng cũng làm!!! Cũng mai là nhờ con em thế gia nhân tộc cũng tham gia đặc cược, bằng không tỉ lệ xuống 8-2 hay 9-1 cũng không chừng. Nhan Hồng Anh thì đang ở trung tâm chú ý, sao mà mượn được. Lý Diệu Hoàng nghĩ tới đây thì bực tức không thôi, cố soát người một lần nữa coi còn sót viên linh thạch nào không.

 

Nàng đưa linh thạch đặt cược giùm ngũ nữ xong liền quay lại ngồi chính giữa Tần Hạ Băng và Huỳnh Giao, nhìn bốn người hai phe ở sân tỷ thí bên dưới.

 

Sân tỷ thí chỉ có một đường thẳng dài, nhưng chiều ngang cũng khá rộng, nhìn từ trên xuống là một hình chữ nhật tiêu chuẩn được bao bọc bởi kết giới. 

 

"Mộc Vũ cung" được đặt ngay cạnh ngắn của sân tỷ thí, còn bốn người Lục Linh, Bạch Vân, Liễu Lệ Vy, Tả Bang chia làm hai phe, đứng đối diện sau cạnh ngắn còn lại. 

 

Nhìn đôi mày phượng nhíu chặc của Liễu Lệ Vy mà Lý Diệu Hoàng thật sự có tí không nở, nhưng chỉ là thoáng qua. Nàng lúc này đã bị tâm trạng vui sướng vì sắp có thêm linh thạch mua công pháp làm ảnh hưởng, mà không nghĩ được gì nhiều.

 

Nếu hỏi lí do Lý Diệu Hoàng không bày mưu cho Lục Linh, Bạch Vân mà vẫn tự tin chiến thắng như vậy thì có thể nói là nàng tin tưởng hai người họ tự hợp tác sẽ tốt hơn là nàng xen vào. Nàng chỉ mới gặp Lục Linh và Bạch Vân hôm qua, làm sao mà hiểu rõ bọn họ bằng bọn họ hiểu nhau? 

 

Với lại tuy mới quen biết nhưng nàng có thể thấy được, nếu so chiếm tiện nghi của người khác thì Bạch Vân còn cao tay hơn nàng rất nhiều. Lục Linh thì tuy bề ngoài dịu dàng, mềm mỏng nhưng lại là loại người đáng tin cậy nhất khi chiến đấu nhóm - loại người chấp nhận hi sinh vì lợi ích chung. 

 

Lý Diệu Hoàng càng nghĩ càng tự tin, càng nghĩ càng vui vẻ mà quan sát phía dưới hai đội đang giao lưu bên dưới.

 

Nhưng nàng không biết rằng, mình đang cố tình làm vậy để trốn chạy một thứ.

 

"Nhìn ngươi bề ngoài cũng không tệ. Lát nữa không cẩn thận bị ta đốt cho đen mặt thì chắc thê lương lắm nha". Liễu Lệ Vy vẫn nóng tính như thường lệ, lên tiếng khiêu khích trước.

 

"Mỹ nhân thì không dám nhận, nhưng xinh đẹp hơn ngươi là được, à không nha, ngươi không sánh bằng Tần Hạ Băng, so với ngươi quá vô vị". Bạch Vân nói xong còn chống nạnh ngửa đầu cười lớn "hahahaha".

 

Liễu Lệ Vy bị nói trúng nỗi đau lập tức rút kiếm quát lớn: "Ngươi chết cho ta!!!!"

 

Tả Bang vội kéo một cánh tay nàng lại, tuy khuyên bảo người nhưng giọng vẫn không thể mất ý đùa: 

 

"Ai da, ai da, ngươi bình tỉnh đi Vy Vy, nhịn thêm chút nữa là thoải mái quăng cho bọn họ vài cái núi lửa cho hả giận nha."

 

Lại nói về Tả Bang, hắn là dòng chính của Tả gia trong tứ đại thế gia nhân tộc. Bề ngoài thì cao to, gương mặt thì góc cạnh, nhưng tính tình thì lại cà rỡn, hay đùa, hoàn toàn không thích hợp với vẻ ngoài trưởng thành của mình. 

 

Tuy tính tình không đáng tin là vậy nhưng hắn cũng là một thiên tài thiên linh căn, ba mươi vạn người có một, 14 tuổi đã luyện khí kì đỉnh phong, điều chỉ có một số ít thiên linh căn mới có thể làm được. 

 

Cũng từ đó có thể thấy được người bạn thuở nhỏ đang bị hắn ôm tay lại - Liễu Lệ Vy là nổ lực, chăm chỉ như thế nào mới có thể Song Linh căn vẫn đuổi kịp thiên linh căn bọn hắn.

 

Liễu Lệ Vy nghe vậy thì buôn kiếm xuống, cố bình tỉnh thêm một chút đợi hiệu lệnh bắt đầu cuộc tỷ thí, nhưng mắt vẫn chăm chú trừng Bạch Vân đầy hận thù. 

 

Nếu lúc trước ân oán giữa nàng với Bạch Vân chỉ là miệng vì Bạch Vân quá tiện, và vì muốn mua "Mộc Vũ cung" cho em gái Dương Hoàng Long mà bị cản lại nên tức giận thì bây giờ từ tức giận đã trở thành căm thù, tất cả chỉ vì câu nói "Ngươi không sánh bằng Tần Hạ Băng" của Bạch Vân. 

 

Đó là nỗi đau, thậm chí đã trở thành chấp niệm hiện tại của Liễu Lệ Vy. 

 

Thấy bạn thân của mình đã chịu kiên nhẫn, Tả Bang cũng quay người lại đợi hiệu lệnh bắt đầu.

 

Trình độ đọc hiểu cảm xúc qua khuôn mặt của Bạch Vân là không thua kém Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng. Tuy cảm thấy trêu chọc người đối diện rất thú vị, nhưng bản năng "tới điểm là dừng" của một người chuyên đi khi dễ những người mạnh hơn mình như Bạch Vân mách bảo nàng nên dừng lại, bằng không Liễu Lệ Vy sẽ thật là bất chấp tất cả mà liều mạng với nàng. 

 

Cảm nhận ánh mắt đầy hận thù đối phương cho mình, Bạch Vân cũng biết là mình đã làm điều quá đáng, nhưng nàng làm sao đi xin lỗi người khác dễ như vậy? Nên chỉ "xì" một cái:

 

"Xì, ngươi trừng chết ta được sao hả, không chơi với ngươi nữa". Nói xong liền quay về hướng "Mộc Vũ cung" , đợi hiệu lệnh bắt đầu.

 

Lục Linh thì chỉ nhìn Bạch Vân cười khổ một cái rồi cũng quay trở lại đợi hiệu lệnh. Gương mặt nhỏ nhắn nay đã tràn đầy quyết tâm, đâu còn vẻ dịu dàng ban nãy.

 

Qua không lâu, giọng nói êm tay của Nhan Hồng Anh vang vọng cả sân đấu: 

 

"Bắt đầu."

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16