Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 7: Đánh trận

545 0 2 0

Rừng Hoàng Hôn toạ lạc kế cận thành Thừa Thiên, cứ như thể một chiến hào tự nhiên ngăn cách địa giới của nhân tộc và ba khu vực tự trị - Nguyệt Dạ vực, Hỗn Nguyên vực và vùng biển Đông Hải.

 

Trong đó, muốn từ Thành Thừa Thiên đến địa giới Nguyệt Dạ Vực chỉ cần đi thẳng về phía Tây khoảng 700 dặm, nhưng giờ phút này Lý Diệu Hoàng đang thẩn thờ trong một sơn cốc ở phía nam, nàng còn có việc cần làm trước khi rời khỏi nơi nhân tộc sinh sống.

 

"Aizz."

 

Thở ra một hơi dài, Lý Diệu Hoàng ngồi trên một tán cây, ngẩng đầu lần nữa nhìn về cách đó hơn 500m.

 

Một đàn 30 con Dã điềm hầu lông nâu đất đang ngốn nghiến các loại trái cây đủ màu sắc lăn lóc xung quanh, bên trên là rừng cây um tùm treo lủng lẳng dày đặt những quả kim ô đỏ chói dưới ánh mặt trời.

 

Rừng kim ô quả căng mộng mê người đu đưa cứ như mời gọi, đôi mắt cá chết của Lý Diệu Hoàng cũng có mấy phần lấp lánh theo, kiềm chế không được, nàng liền triệu hồi truyền âm phù đưa lên môi:

 

"Nhược kê, nhược kê, chia 6-4 nha?."

 

Một giọng nữ hài non nớt có tí chanh chua lập tức phản hồi: "Ngươi ngu hả cá chết? Hết lần này vạn kim khó cầu đó, ngươi nên đội ân bổn bảo bảo cho ngươi 3 phần."

 

Lý Diệu Hoàng nhếch môi cười hắc hắc dụ dỗ: "Oy, Nhược kê, thế này nhe, tính luôn toàn bộ Kim Ô quả lần trước ta đưa ngươi, lần này có bao nhiêu ngươi khao hết, ta không động tới. Ngươi chỉ cần đưa ta một mồi lửa nhỏ trợ ta luyện khí, sau này luyện khí bán được ta chia ngươi 1 thành. Thế nào?"

 

Núp dưới bụi cây phía đối diện Lý Diệu Hoàng không xa, Phượng Tiểu Tịch lúc này trên người đã có một tầng mỏng manh lông tơ cam nhạt.

 

Nàng nhìn từng con Dã Điềm Hầu thoăn thoắt đu cây rời khỏi sơn cốc mà bắt đầu trầm tư, giao dịch thật đủ hấp dẫn, lần này có cả một rừng Kim ô quả, cho dù chia một nữa mồi lửa cho Lý Diệu Hoàng thì 3 thành Kim Ô quả cũng dư sức giúp nàng tu luyện lại.

 

Lại nói Lý Diệu Hoàng làm người cũng đủ tốt rồi, sinh ra định sẵn sẽ gian nan hay gì không biết, chi bằng bây giờ nhân cơ hội mồi lửa còn yếu, chưa đủ gây chú ý cũng như quá nguy hiểm cho cơ thể thì giúp nàng ta luyện hoá, cũng vừa trả ơn cứu mạng lại có linh thạch xài, hợp tình hợp lí, thiên kinh địa nghĩa, nhưng cần phải chuẩn bị một số thứ trước mới được.

 

Tính toán thiệt hơn xong lại nhìn thấy bầy Dã điềm hầu đã gần như khuất bóng, Tiểu Tịch nhanh chóng ra điều kiện:

 

"Hai thành tiền lời, cộng với đến thành trì tiếp theo ngươi phải đi đấu giá trường một chuyến."

 

Lý Diệu Hoàng vẻ mặt vô cùng kích động, mừng rỡ gật đầu lia lịa chấp thuận: "Kia thành! Quân tử nhất ngôn!"

 

Thấy hắc ám nha đầu kia cũng có lúc hấp tắp như vậy thì ức gà của Phượng Tiểu Tịch không khỏi ưỡn cao hơn một chút. Vào lúc này truyền âm phù lại vang lên tiếng của Băng Băng: 

 

" Graoo...."

———

 

Nhìn từ trên xuống, sơn cốc của Dã điềm hầu là một hình tròn bán kính 40 km. Lúc này Băng Băng đang sử dụng ẩn nặc ngọc bội, ẩn núp ở ngoài rìa phía nam sơn cốc. 

 

Lý Diệu Hoàng đứng cách trung tâm không xa, phương hướng ít kim ô quả nhất. 

 

Còn Phượng Tiểu Tịch thì ở hướng đối diện nàng, cách trung tâm 300m, bên cạnh một hang động.

 

Hiện giờ đang là giữa trưa, một bầy 120 con dã điềm hầu chỉ còn lại 50 con tập trung trong cốc. Cho dù sơn cốc lớn như thế nào cũng không đủ nuôi sống một bầy cả trăm con mỗi ngày. Nên mỗi bửa, 70 con cái hoặc con đực có sức chiến đấu yếu phải ra ngoài đi hái quả hoặc săn linh thú mang về. 

 

Quân địch còn không quá nữa, lúc này là thời cơ thích hợp nhất.

 

Và tuy nói kim ô quả tập trung nhiều nhất ở trung tâm nhưng rìa ngoài vẫn có số lượng tương đối, đó là tất cả lý do ở phía nam sơn cốc lúc này một trận cuồng phong đột nhiên nổi lên.

 

"Vù vù vù..."

 

Cơn gió gào thét một đường lướt ngang, chỉ trong ba cái chớp mắt đã cướp sạch 5 cây kim ô quả.

 

Gần chục con hầu tử canh giữ gần đó chỉ qua giây lát đã tới gần cơn bão.

 

Éc, éc, éc, bọn chúng phẫn nộ la lói chói tai, hung hăng lao thẳng vào lốc xoáy.

 

Vèo vèo vèo.....

 

Khí thế bầy dã điềm hầu là có nhưng cơn cuồng phong trắng xoá lại quá cường hãng, cả đám bị vành phong hệ linh khí quá tinh thuần ở rìa chặn lại trên không, chỉ có thể vùng vẫy tứ chi vài nhịp, hung tàn táp vào không khí vài lần rồi văng ra đất.

 

Ầm, ầm, ầm,...

 

Nhưng bầy hầu không bỏ cuộc đơn giản như vậy, khí thế như vũ bảo lao lên lần nữa.

 

Ầm, ầm, ầm,....

 

Nhưng vẫn tiếp tục dễ dàng bị hất văng, trong khi cơn lốc quỉ dị ngày một tiếng sâu vào rừng quả kim ô. Cứ tiếp tục liên miên như thế qua 3 phút thì 30 cây Kim Ô đã bị cướp trắng!

 

Nhìn thì có vẻ như ảo diệu, nhưng chỉ cần tinh mắt một chút là có thể lấy một cục bông trắng tinh thoăn thoắt di chuyển trong cơn bão, sau khi hái kim ô quả lại nhanh chư chớp bay đi khéo léo ẩn sau thân cây, chờ cơ hội phát động đợt tấn công tiếp theo.

 

Đừng thấy Tiểu Băng Băng chỉ là cục bông nhỏ to bằng lòng bàn tay, tuy mới sinh chưa lâu nhưng cũng là Bạch hổ thần thú huyết mạch, lại không giống như Tiểu Tịch bị mất hết tu vi, chỉ là lúc đầu mới sinh ra chưa có sức tự vệ, nhưng tốc độ lớn lên tương đối nhanh, ít nhất hiện tại bé không phải sợ 40 - 50 dã thú luyện khí kì này dã thú này.

 

Nhưng lại không thể không nói bầy dã hầu này đủ điên cuồng, càng bị đánh cho tan nát lại càng lũ lượt kéo đến, tiếng thét um trời hung tàn vang vọng khắp nơi, hơn 30 con Dã hầu điên dại như nước lũ ào lên, rồi cũng từng đợt từng đợt bị Băng Băng đánh tan tát như bùn đất mà lăng vòng trên đất.

 

Tiếng gào rú, tiếng đánh nhau, tiếng gió riết gào huyên náo chói tai, thu hút toàn bộ mấy mươi con Dã điềm hầu thủ hộ khắp sơn cốc kéo tới viện binh.

——

 

Vù, vù, vù, vù,... Lúc này đứng ở vị trí 500m gần trung tâm sơn cốc, Lý Diệu Hoàng thấy từng con Dã điềm hầu canh giữ nơi đây lần lượt phi thân tiến về phía nam thì ý cười trên môi ngày càng sâu. 

 

Nhưng kì lạ là khi bầy khỉ hoàn toàn rời khỏi, nàng phải chạy tới ngay tới vị trí trung tâm mới thông dông đi thẳng tới hướng Phượng Tiểu Tịch bắt đầu hành trình càn quét của mình.

 

"Vèo, vèo, vèo." Chỉ qua 3 phút đồng hồ nàng đã dùng phong châm hái sạch hai mươi quả kim ô, vị trí hiện giờ đã rất gần hang đá bí ẩn.

 

"Xẹt". 

 

Đang phi thân tới một thân cây khác, tiếng gió rít gào lại bất ngờ truyền đến bên tai Lý Diệu Hoàng, nàng nhếch môi nhỏ cười đắc ý, thân người như linh xà nhanh chóng chuyển đi 270 độ né tránh rồi dễ dàng tiếp đất thuận tiện quan sát kẻ tấn công bất ngờ.

 

Đùng.

 

Đối diện với nàng lúc này là một Dã điềm hầu cao 2m5, lông một màu đen nháy, tu vi trúc cơ trung kì, một tay cơ bắp lực lưỡng đã cấm sâu dưới nền đất do thất kích quyền vừa rồi, tay còn lại tuy hơi khuất bóng nhưng kim hệ linh khí toát ra bạc ngàn ngân sắc chói loá từ cặp đằng sau không thể che dấu được.

 

 "Graaaaa".

 

Hắc hầu vì đánh lén thất bại rống to phẫn nộ, lập tức hai chân dậm nhảy lao thẳng tới trước, cơ thể to như thái sơn càng quấy kéo văng nền đất mà không chút nào bị quán tính tác động, "Vù", cặp móng sắc bén giây trước còn kẹt cứng bên dưới nay chỉ còn cách Lý Diệu Hoàng 3m!

 

Cặp móng sắc bén khiếp người ngày càng đậm sâu trong mắt, Lý Diệu Hoàng không hiểu sao chẳng những không sợ hải mà cười đến có chút ngây ngô, nhưng tay nàng lại rất nhanh chóng tế suất "Song nha thuẫn" đẩy tới, biến đổi góc độ lệch ngang đối kháng lại cặp móng ánh ngân của Hắc hầu.

 

"Kengg~~". "Song nha thuẩn" nhẹ nhàng khuếch tán kinh lực, thậm chí không một vết trầy chế trụ hoàn toàn đòn tấn công! 

 

Hắc hầu trợn mắt kinh hoảng.

 

Đùng. Lý Diệu Hoàng nhân cơ hội cho nó thêm một cước ngay bụng, nhân tiện mượn phản lực bay ngược về sau rồi cắm đầu chạy thẳng về phương hướng cánh rừng đứng chờ đợi lúc nãy.

 

"GRAAAAAAAAAAAAAAAAAA".

 

Hắc hầu lại rống to một tiếng lông trời, tứ chi đập xuống nền đất lấy đà đuổi theo, nhưng tốc độ của phong hệ linh khí dưới chân Lý Diệu Hoàng là nhanh không bàn cãi, nàng chẳng những bỏ xa đối thủ một đoạn mà còn dư dả thời gian ném phong châm nhặt kim ô quả, thi thoảng lại vui đùa tặng thêm cho hắc hầu đằng sau vài cây.

 

Bất quá khoảng cách giữa đôi bên chỉ giảm không tăng, nhưng càng là vậy thì cơn phẩn hận của hắc hầu lại vì những cử chỉ ngông cuồng này mà càng thêm dữ dội, thế công ngày một tàn bạo, mang theo tiếng rống như xé rách trời xanh đuổi theo thiếu nữ hắc ám, toàn bộ sự chú ý đã bị thu hút, hắc hầu làm gì thấy được bóng đen đã len lõi vào hang động của nó ở đằng xa.

 

——

 

Mặt khác ở phía nam sơn cốc.

 

Vù, vù, vù, vù,...

 

Bịch, bịch, bịch, bịch,...

 

50 con Dã điềm hầu vẫn đang tiếp tục sự nghiệp làm bịch muối của mình mà lăng vòng trên mặt đất thì nghe tiếng rống phẫn hận của Hắc hầu truyền tới.

 

Cả bọn không một tia nghĩ ngợi, lập tức theo hướng thanh âm lao về trung tâm sơn cốc.

 

Tiểu Băng Băng lúc này đã bắt đầu xuống sức, bổng thấy trước mắt hơn 50 con lớn nhỏ Dã điềm hầu bỏ đi không còn một móng. 

 

Bé chớp chớp mắt mấy cái rồi vui vẻ bắt đầu càng quét bốn phương tám hướng rừng kim ô phía rìa ngoài như giao phó của hai tỷ tỷ.

————

 

Quay trở lại vị trí trung tâm, Hắc hầu lúc này mượn đà lần nữa, hai cánh tay đầy cơ bắp như thái sơn áp đỉnh từ không trung hung tàn đập xuống kẻ ngông cuồng đang lụm nhặc kim ô quả.

 

Lý Diệu Hoàng xoay đầu ngước nhìn cảm nhận uy lực đòn tấn công thì cũng không cây mạnh, dưới chân phong linh lực một đạp.

 

Vùuu~~. Nàng đã lui nhanh ra xa phạm vi tấn công của đối phương.

 

Đùng. Hai tay nện thẳng xuống mặt đất nhưng Hắc hầu không biết đau dường như, thân ảnh như chớp lại tiếp cận vung móng tới thiếu nữ áo đen.

 

Keng~, keng~, keng~, keng~,...

 

Hắc hầu vồ cái nào Lý Diệu Hoàng vung "Song nha thuẫn" đón đỡ cái đó, Hắc hầu vồ trái, Lý Diệu Hoàng lách người đỡ phải, Hắc hầu vồ phải, Lý Diệu Hoàng lách người đở trái. 

 

Phần lớn kình lực từ đòn tấn công theo đó bị dẫn ra sau, phần ít ỏi kình lực còn lại thì chỉ giúp Lý Diệu Hoàng tiết kiệm linh lực đẩy nhanh tốc độ quay về nơi ban đầu nàng chờ đợi.

——————

 

Trong khi đó, Phượng Tiểu Tịch hiện tại đã bước chân ra hang động của Hắc hầu. Vẻ mặt nàng tuy có chút trắng bệch nhưng rừng kim ô quả lấp lánh ánh lên trong mắt lúc này lại như truyền một nguồn sức mạnh vô biên vào cơ thể tiểu gà tây.

 

Vù Vù Vù... Phượng Tiểu Tịch hoá thành một con gió đỏ hứng khởi quét sạch kim ô quả nơi bay qua.

——————

 

Đùng.

 

Lý Diệu Hoàng lại chống trụ thành công thêm một vuốt của Hắc Hầu, nhưng lần này bất ngờ nàng lại bị chấn ngược về sau, bịch, đụng trúng một thân cây, khuôn mặt nữ hài đã đỏ lên.

 

"Graa ga ga ga ga". Hắc hầu có vẻ rất đắc ý, vừa rống lớn lên một tràng khí thế như đang cười lớn, vừa dùng hai tay tự vỗ ngực mình.

 

Giây sau nó lại đứng thẳng bằng hai chân, tiến lên một bước trừng lớn đôi mắt căm thù trầm trầm Lý Diệu Hoàng, miệng kéo dài âm thanh mang rợ: 

 

"CHẾTTTT."

 

Con này Hắc hầu nói được hả? Lý Diệu Hoàng cũng bị doạ cho sợ rồi, vậy hơi không ổn rồi nhe. Nhưng tức khắc nàng lại lắc đầu một cái đã lấy lại bình tĩnh, không, chắc là nó chỉ mới mở ra linh trí, vẫn chưa hoàn thiện, không thì sẽ không dễ dàng bị nàng lừa như vậy. Nhưng nàng mới đá nó có mấy cái thôi mà, sao ánh mắt như có thù giết cha vậy không biết?

 

"Vèo vèo vèo...". Đang khó hiểu thì bên tai Lý Diệu Hoàng lại vang lên tiếng xé gió, hai mắt rực sáng, trong đầu liền có ý tưởng chợt loé lên, tay trái nàng nhanh như chớp cắm thanh dao gâm đã cầm sẵn vào thân cây đang dựa vào.

 

xựt. Dao gâm cắt đứt sợi dây khởi động đòn bẩy được che dấu kín đáo sau thân cây, một tảng cổ thụ to đùng từ trong góc khuất bất ngờ từ hông ập tới hắc hầu!!!

 

"Ầm". Hắc hầu không kịp phản ứng bị đánh bay, Lý Diệu Hoàng nhếch môi gian xảo, nàng quyết định thay đổi kế hoạch, không chạy nữa mà cận chiến để tiết kiệm hơi sức!!

 

Phụt. Hắc Hầu nằm trên đất phun ra một ngụm máu tươi, đúng lúc này có mấy con Dã điềm hầu đã đến, mắt chúng nó trừng lớn như không thể tin được.

 

"GRAAAAAAAAA."

 

Lại một tiếng rống tức giận thấu trời xanh, nhưng lần này lại phẫn ý bên trong lại đậm sâu như hoàn toàn ngưng thực bên tai, Hắc Hầu đứng bậc dậy, ánh mắt đã đỏ lè vì thù hận, chân lúng sâu tích tụ kình khí để lao tới!!

 

Lý Diệu Hoàng bất ngờ dơ một tay về trước làm nó mất đà sựng lại thế công, nàng lại trừng mắt hất cầm, đưa ngón trỏ về phía mình rồi lại chỉ về phía hắc hầu, môi nhỏ nhấp nháy phát ra chất giọng đầy gai góc:

 

"Ta. Ngươi. Đánh một trận. Dám không?."

 

Phải nói là ánh mắt cá chết, khí thái lười biếng, anh tư hắc ám của Lý Diệu Hoàng chọc cho người đánh là số một, lại bị khiêu khích ngay trước mặt thuộc hạ của mình, Hắc Hầu nhìn tới động tác vung hai nấm tay vào nhau cuối cùng của nàng thì máu đã sôi tới não, lập tức "GRa" một tiếng về phía con Dã điềm hầu trên thân cây đang định lao xuống tấn công, rồi Vù, khi Lý Diệu Hoàng nhận ra nó chỉ còn cách nàng 2m! 

 

Bất quá nàng chỉ thầm nhếch môi thoả mãn, "Song Nha thuẫn" lại lần nữa vung lên chặn tới.

 

Kengg, ầm, kengg, ầm, kengg, ầm,..

 

Đối đầu thế công điên cuồng như Hoàng Hà vỡ đê của Hắc hầu thì Lý Diệu Hoàng vẫn tiếp tục ung dung điều khiển "song nha thuẫn" theo cách cũ khuếch tán kình lực, liên tục hoá giải những cú vồ phá sơn.

 

Nhưng lúc này nàng lại không phản công - bồi thêm vài cước mà lại cố tình liên tục bị đối thủ đánh văng, làm như đang rất chật vật vì thất thế.

 

Quả nhiên Hắc hầu càng đánh càng hăng, càng đánh càng vui vẻ.

 

"Hú hú húuuuuu, húuuuu.....". Bầy hầu tử hầu tôn càng tới càng đông, đu đầy hàng cổ thụ cả cánh rừng, thò đầu rống lên cổ vũ nhiệt tình, 10 phần khí thế.

 

Một lúc thì năm mươi con Dã Diềm Hầu đã đến đông đủ, mắt thấy mình sắp bị bao vây, Lý Diệu Hoàng nhấn chút linh khí, người lách sâu thêm một gang.

 

Kenggg. Đùng. Dư kình liền bị khéo léo dẫn ra đánh bay đám hầu tử phía sau mở đường.

 

Đùng, đùng, đùng,...

 

Cứ tiếp tục như thế qua đi, bầy hầu tử quả thật đủ gan lì, chẳng biết bị chấn văng bao nhiêu lần cũng nhất chí đứng lên cổ vũ, thậm chí nhiều con còn hộc cá máu huyết, lại được đồng bọn hứng khởi dìu lên tiếp tục la hét thất thanh đầy nhiệt huyết.

 

Nhìn bọn chúng vui vẻ như vậy thì Lý Diệu Hoàng cười khổ không thôi, bất quá đến giờ đường lui của nàng vẫn chưa bị chặn kính, không ảnh hưởng gì đến nàng tiếp tục sự nghiệp làm kẻ phản diện, câu giờ cho hai bạn nhỏ.

——

 

Qua hai mươi phút thì Tiểu Tịch và Băng Băng nhờ hoàn toàn rãnh tay nên đã vơ vét thoả mãn, lúc này đã đến trước điểm hẹn chờ đợi tiếp ứng.

 

Còn Hắc hầu đã đánh tới quá vui vẻ mà quên cả mục đích rồi, quyền cước ngày càng hời hợt, sau mỗi quyền làm như thế nào để ăn mừng đẹp mắt trước thuộc hạ mới là chính yếu!

 

Lý Diệu Hoàng tính toán canh giờ gần đến, vừa lúc lại thấy một cú đấm phù phiếm của Hắc hầu đang tới gần.

 

Hey. Nàng lách nhẹ người tránh thoát, dẫn dư kình ra sau lưng, đùng, mở đường, lần này chân lại một chuyển, thuận tay chấn tới "Song nha thuẫn".

 

Đùng. Hắc hầu một chiêu ngay ngực văng ra té nhào ra đất.

 

Tiếng reo hò rách trời đột nhiên ngưng lại theo cú ngã đầy đau đớn của Hắc Hầu, không gian xung quanh trở nên yên ắng tới mức thậm chí có thể nghe thấy tiếng gió vu vương.

 

Vù, Hắc hầu đứng bật dậy, "Éc Éc Éc,....." tiếng la hét ùm trời của bầy hầu tử lại vang lên, Hắc hầu lần nữa cười híp híp mắt rống lớn "Graaa", rồi một tiếng vồ thẳng tới.

 

Đùng. Lý Diệu Hoàng tiếp tục dùng "Song nha thuẫn" đánh văng nó lần nữa, cũng nhờ đó sau lưng nàng lúc này đã là một mãnh trống không.

 

Liên tiếp hai đòn bại lui, Vù, hắc hầu lại tiếp tục đứng bật dậy.

 

Nhưng khí thế của tiếng cổ vũ vang xa nào còn xánh bằng giây trước!

 

"GRAAAAAA"

 

Hắc hầu thẹn quá thành giận, linh lực cả người vận chuyển đến cùng cực, thân ảnh như thái sơn đã kế cận Lý Diệu Hoàng, cặp móng sắc bén loá dài vung tới hết sức bình sinh theo cánh tay lực lưỡng.

 

Lý Diệu Hoàng đối mặt khí thế rung trời của đòn tấn công không có chút nào rung sợ mà ngược lại môi còn khẻ nhếch, tuy tốc độ tiếp cận của đối phương đủ nhanh nhưng thời gian vận lực quá lâu, đòn thế lại một màu cực kì dễ đoán.

 

Nàng đợi ngay khi ngân vuốt Hắc Hầu kế cận, phong linh lực điên cuồng tích tụ từ trước dưới chân bùng nổ, hai tay dâng lên "Song Nha" đón đỡ.

 

"Vèo". Lý Diệu Hoàng bay ngược mấy trăm trượng về sau, xuyên qua cả cánh rừng, vô lực rơi xuống bụi cây, hoàn toàn đã khuất tầm mắt cả bọn linh hầu.

 

Xào xạt. Băng Băng và Tiểu Tịch đã chờ sẵn từ trước lúc này lập tức nhảy lên người nàng, tiểu miêu vận công kích hoạt ẩn nặc ngọc bội, bộ ba cuối thấp xuyên qua rừng cây với khí tức trên người Lý Diệu Hoàng hoàn toàn tan biến.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16