Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 19: Chiến hạ

534 0 2 0

Trên một thảo nguyên trắng xoá đầy tuyết, một tiếng thét vang lên:

 

"Nộ tuyệt đao pháp, Phách thiên nhai!"

 

XẸTT~~, Bịch.

 

Sau hai âm thanh gợi hình đáng sợ là tiếng chà xác của Huỳnh Giao lê dài trên đất và tiếng "leng keng, leng keng" của 'Lôi Minh Đao' va chạm ngân lên.

 

Cả không gian xung quanh sau đó bổng trở nên tỉnh lặng, tịch mịch không một tiếng động.

 

Lý Diệu Hoàng cả người cứng đờ, ánh mắt trầm trầm mãnh băng mỏng dưới xác hắc y nhân do Tần Hạ Băng vừa tạo ra, sau một lúc nàng như phùn toả, cả người bất lực ngồi bệch xuống mặt đất, chống hai tay ra sau ngẩng đầu lên trời mà thở phì phò, giọng kinh hải thản thốt:

 

"Nguy Hiểm Quá!!!"

 

Thật sự tình thế lúc đó của các nàng quá nguy hiểm.

 

Nếu Tần Hạ Băng không còn đủ linh lực để duy trì độ cứng mãnh băng chống chịu lại kình lực dưới chân Hắc y nhân để làm hắn trượt chân, các nàng sẽ chết. 

 

Nếu chiêu thức cuối cùng của Huỳnh Giao không thể kết liễu hoàn toàn được hắc y nhân, các nàng cũng sẽ chết. 

 

Nếu như đến cuối cùng tên hắc y nhân bị thương vẫn giữ được bình tỉnh mà không bị nàng khiêu khích, các nàng cũng sẽ chết. 

 

Nếu tên hắc y nhân lành lặn không khinh địch như nàng dự đoán, các nàng cũng sẽ chết. 

 

Và một ngàn cái nếu như khác các nàng đều sẽ chết. 

 

Kế hoạch thuận lợi trên từng khuôn nhịp một!!

 

"Phốc. Ha...... haha ....haha......... hahahahaha.....". Lý Diệu Hoàng bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn khoái chí.

 

Huỳnh Giao vẫn còn đang nằm úp mặt dưới đất, chưa đủ sức ngồi dậy cũng run run bả vai từ từ tiêu sái theo: 

 

"Ha....hahaha... hahahahahaha......."

 

Kể cả Tần Hạ Băng luôn nhàn nhạt lúc này ngồi bệch trên đất, đầu cuối thấp hai mắt nhắm nghiền, môi cũng cong thành một đường cong viên mãn.

 

Không gian xung quanh giờ đây chỉ còn tiếng cười sảng khoái của các nàng. Các nàng cũng không biết mình cười vì cái gì. Có thể là vì kế hoạch của các nàng thành công ngoài dự kiến. Có thể là vì các nàng đã hạ được hai tên hắc y nhân mấu chốt, chiến thắng trận đánh này. Có thể vì áp lực khi đối đầu với một với sự tồn tại vượt trội hơn mình quá nhiều đã được trút bỏ. 

 

Cũng có thể là vì các nàng, đã sống sót. 

 

Nhưng chung qui thời khắc này là của ba người các nàng. Các nàng đã đấu tranh hết mình, giao mạng mình cho đồng đội và giành được một chiến thắng huy hoàng. Không phải rất đáng chúc mừng sao?

 

Và khoảng cách giữa ba thiếu nữ dần dà theo tiếng cười khoái chí gần hơn rất nhiều.

 

Chẳng biết qua bao lâu tiếng cười cũng lượn lờ tan biến, ba thiếu nữ cũng không ai nói gì với nhau, chỉ ngồi ở vị trí cũ mà lắng nghe tiếng gió, ngắm bầu trời đầy tuyết rơi, như là đang tận hưởng khoảng khắc này. 

 

Thật thanh bình.

 

Lại qua một lúc sự yên tỉnh này cũng bị quấy nhiễu, tiếng bước chân nhỏ nhẹ chậm rãi đến gần. 

 

Lục Linh cả người khí tức nhu hoà, khuôn mặt nhỏ bé trắng noãn lại trầm ngâm nên không chút yếu nhược, thân hình gầy gò mỏng manh bước đi giữa thảo nguyên gió rít tuyết tràng lúc này lại không làm cho người khác cảm thấy nàng ta cần nâng đỡ chút nào, một ngọn cỏ xanh nhỏ nhắn nhưng đầy gan lì.

 

"Tần cô nương, Lý cô nương". Lục Linh tới nơi đầu tiên là gật đầu chào hỏi, Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng nhẹ đầu đáp lại nàng liền tiến tới đỡ ngồi dậy không nổi nên đổi sang ngửa mặt nhìn trời - Huỳnh Giao ngồi lên, bắt đầu kiểm tra thương thế.

 

Một giọng nữ êm tai, có chút đắt ý ngay sau vang lên bên tai Lý Diệu Hoàng:

 

"Xem ra người luyện khí kì nào đó bị đặt chào sau trúc cơ kì thì phải?"

 

Lý Diệu Hoàng lập tức quay đầu nhìn lại Tần Hạ Băng: "Ngươi ngồi đối diện nàng, nên nàng tất nhiên nhìn ngươi trước."

 

"Phải không?". Tần Hạ Băng làm mặt nghiêm túc hỏi như nàng thật là đang không hiểu: "Hay là tại ngươi tu vi quá thấp, cặp mắt u oán, lại lười biếng nên không được người ta coi trọng?"

 

Lý Diệu Hoàng liền hất cằm tự hào: "Tu vi ta thấp nhưng là ngũ linh căn linh lực hùng hậu, chiến lực cao. Cặp mắt tuy hắc ám nhưng lại là phong cách riêng. Còn đó không phải là lười biếng mà là làm việc thông minh có được hay không?"

 

Tần Hạ Băng lại đỡ trán nhức đầu: "Không biết là ngươi là quá ngu ngốc hay là mắt bệnh ảo tưởng"

 

Lý Diệu Hoàng lập tức chống đối phản kích: "Đó đều là sự thật có được hay không? Còn ngươi thì sao, mới được người ta nhắc tên trước đã vui như vậy, còn nói ta quá hắc ám không có người lại gần, ngươi cao quí như vậy sao vẫn không có bằng hữu nào?"

 

Tần Hạ Băng lúc này bổng chậm rãi ngước nhìn bầu trời đầy tuyết rơi, giọng nói vẫn thản nhiên như không có chuyện gì:

 

"Bọn họ đều tiếp cận vì gia thế, vẻ ngoài, tu vi của ta. Chỉ là bè không phải bạn. Khi ta bình thường thì cười nói vui vẻ, khi ta gặp nạn thì hả hê sau lưng là không xứng với hai chữ "thiên tài", khi cần thiết thì có thể bán đứng ta bất cứ lúc nào. 

 

Cần gì phải phí thời gian với những kẻ như thế? 

 

Còn không ai tới gần là do bọn họ tự cảm thấy mình không bằng người, tự động xa cách rồi đổ lỗi cho ta là kiêu ngạo, cao quí."

 

Lý Diệu Hoàng chỉ cuối đầu suy tư mà không thốt ra được lời nào, quả thật là như vậy. Tần Hạ Băng bỏ qua vẻ ngoài, bỏ qua tu vi, bỏ qua gia thế thì chỉ là một cô gái bình thường. Nàng thích tiểu miêu, thích người quen biết quan tâm mình, thích trêu chọc người khác, sẵn sàng tin tưởng giao cả mạng cho đồng đội mà không phân tôn ti. 

 

Nàng cô độc chỉ bởi vì vẻ ngoài quá hoàn hảo làm người xung quanh ganh tị, tự ti mà dần dần xa lánh, không có can đảm tới gần. Nhưng đó chỉ là vỏ bọc, là hình ảnh mà bọn họ tự dựng lên, áp đặt lên nàng, cũng giống như bầy dã điềm hầu áp đặt lên Hắc Hầu là "vua" vậy. 

 

Nhưng khác biệt ở đây là Tần Hạ Băng đã chọn "sự thật", chọn là chính mình mà không để hình ảnh giả tạo kia cắn nuốt. 

 

Nàng đã đáp lại với mình với Huỳnh Giao ngay từ lần đầu cả hai giao tiếp với nàng; Nàng sắm vai chiến đấu, tin tưởng giao cả mạng sống cho hai người các nàng, hai tu sĩ luyện khí kì mà không phải trưng một bộ dáng cao cao tại thượng của một thiên chi kêu tử, một nữ hoàng mà mọi người tự dựng lên cho nàng - là những bằng chứng rõ ràng nhất. 

 

Nghĩ tới đây, Lý Diệu Hoàng trong lòng lại dấy lên những câu hỏi: Nhưng liệu có ai đã từng cố gắng thấu hiểu con người của nàng chưa? Liệu có ai đã biết được Tần Hạ Băng thật sự là ai?

 

"Nhưng ngươi thì khác, mà cũng không ai dám tới gần."

 

Bị tiếng cười đắc ý của Tần Hạ Băng vang lại làm hoàng hồn, Lý Diệu Hoàng không chần chờ liền hất cằm:

 

"Đó là bọn họ không có mắt nhìn người, không có ai nhìn ra ưu điểm của ta."

 

Tần Hạ Băng bất ngờ không phủ nhận mà cuối đầu nói li nhi trong miệng: "Quả thật là vậy."

 

"Hả?". Lý Diệu Hoàng không nghe rõ lớn tiếng hỏi lại.

 

Tần Hạ Băng lập tức ngẫn đầu, mặt lạnh như không có chuyện gì: 

 

"Ta nói là mắt ngươi quá xấu."

 

"Còn ngươi là đồ mặt lạnh!". Lý Diệu Hoàng trừng mắt nhìn Tần Hạ Băng.

 

"Ngươi là đồ mắt xấu!". Tần Hạ Băng không chịu thua kém trừng lại.

 

Qua giây lát cả hai lại "Hứ" nhìn sang chỗ khác. 

 

Lục Linh và Huỳnh Giao từ nãy giờ bị lãng quên bên cạnh nhìn nhau cười khổ. 

 

Riêng Lục Linh vẫn chờ đợi nãy giờ, lúc này cảm thấy thời cơ thích hợp nên nhét một nhẫn trữ vật loại nhỏ vào tay Huỳnh Giao rồi cũng dùng linh lực đưa hai nhẫn trữ vật khác tới chỗ Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng.

 

Lý Diệu Hoàng khó hiểu nhận lấy liền đưa thần thức vào thâm dò, bên trong là 5 bình đan dược, mỗi bình mười viên - tổng cộng 50 viên, nhưng đang không biết là đan dược loại gì thì lại có tiếng Phượng Tiểu Tịch trong không gian linh sủng vang lên: 

 

"Là luyện khí đan."

 

Cái Gì??? Lý Diệu Hoàng kinh hoảng đến gần như hét thành tiếng.

 

Luyện khí đan là đan dược hỗ trợ gia tăng tốc độ tu luyện cho luyện khí kì. Tương tự cũng sẽ có Trúc cơ đan, Thối thể đan, Kim đan đan để hổ trợ các cảnh giới khác. Tuy dược liệu không quá quí hiếm nhưng phương thức luyện chế lại cực kì phức tạp, nên vì vậy đan dược loại này chỉ lưu hành nội bộ trong học viện và môn phái. 

 

Phải có quan hệ tốt với luyện đan sư hoặc cống hiến cho sư môn mới có thể sở hữu, có linh thạch cũng không mua được, bằng không với tài sản Lý Gia thì Lý Diệu Hoàng ít nhất cũng có 5 - 10 viên trên người. 

 

Cũng vì vậy mà một số gia tộc lớn cũng phải đưa con em mình vào học viện, môn phái để có tài nguyên tốt hơn và đem đan dược về cho gia tộc.

 

Lý Diệu Hoàng căn bản không thể tin vào mắt mình nữa, Thiên, 50 viên!! 50 viên luyện khí lận đó!!!

 

Dứt ra thần thức nhìn lại hướng Tần Hạ Băng, thấy đối phương cũng vừa nhìn lại mình thì Lý Diệu Hoàng liền hiểu ý đưa mắt sang Lục Linh, nhưng còn chưa nói gì đã bị nàng ta chen lời trước:

 

"Tần cô nương, Lý cô nương xin nhận lấy. Đây là thành ý của nhóm luyện đan sư chúng ta, cũng là cách duy nhất mà luyện đan sư có thể tham gia chiến trận."

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu khi trước của Lục Linh lúc này lại trở nên cực kì kiên nghị, trong mắt không một tia khách sáo, Lý Diệu Hoàng cuối đầu chợt hiểu ra, luyện đan sư thông thường chỉ tập trung nghiên cứu y thuật và luyện đan thuật nên chỉ dùng đan dược gia tăng tu vi, dẫn đến lực chiến đa số sẽ rất yếu nhược, vì vậy trên chiến trường việc duy nhất họ có thể làm là cung cấp đan dược. 

 

Tất nhiên cũng có quái thai như Nhan Hồng Anh vậy, chiến lực thậm chí còn cường hãn hơn kiếm tu và ma pháp sư. 

 

Nhưng thông thường, có thể nói là trói gà không chặt, trong mỗi trận chiến cung cấp đan dược cho đồng đội của mình là cách chiến đấu, là niềm tự hào của các luyện đan sư, không nhận sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của họ.

 

Nghĩ tới đây Lý Diệu Hoàng cùng Tần Hạ Băng đưa mắt nhìn nhau, rồi quay người hướng Lục Linh cùng cảm tạ:

 

"Cảm ơn ngươi (nha)".

 

Âm thanh non nớt của Huỳnh Giao lúc này lại vang lên: "Lục Linh nè, Lục Linh nè, cho ta đổi 15 viên luyện khí đan này thành trúc cơ đan đi nha, ta cảm thấy sắp đột phá, mấy ngày nữa bế quan xong không cần dùng luyện khí đan nữa rồi á."

 

Đột phá!!! Lý Diệu Hoàng đầy kinh hải quay sang Huỳnh Giao, Trúc cơ kì!! Lại thêm một yêu nghiệt 14 tuổi trúc cơ kì!!! Mà nghĩ lại cũng không có gì bất ngờ, nàng ta là thiên linh căn, hôm qua một mình đánh 6 người, hôm nay lại trải qua sinh tử chiến với 2 tu sĩ trên mình một đại cảnh giới, kích thích tiềm năng cơ thể tới mức cao nhất, nên việc đột phá bình cảnh cũng là lẽ thường. Nhân hoạ đắc phúc!

 

Hình như cảm thấy Lý Diệu Hoàng còn chưa đủ kinh hải, Tần Hạ Băng lên tiếng tiếp lời:

 

"Ta cũng có cảm ngộ chưởng pháp mới, cũng cần vài ngày bế quan."

 

Đúng, Hàn ngọc chưởng pháp là do Tần Hạ Băng lúc 9 tuổi tự mình sáng tạo.

 

Toàn yêu nghiệt!!! Lòng đang cảm thái không thôi thì Lý Diệu Hoàng lại thấy Huỳnh Giao và Tần Hạ Băng cùng nhìn về phía mình như đang đợi cái gì, nàng lại giật mình sực nhớ cả ba có lời hẹn cùng đến Tuyết Tinh học viện, lại thấy trong mắt Tần Hạ Băng có một tia khinh bỉ, Lý Diệu Hoàng chính thức tạc mau lớn tiếng:

 

"Ta đôi khi cũng có việc phải bế quan có được hay không?". Ngay lúc nàng nói xong một âm thanh nữ tử từ phía xa vọng lại.

 

"Ổ, là ai bế quan vậy hả?". Nhan Hồng Anh tóc dài bay múa, từ phía xa chân dần dần đáp đất.

 

"Cô Hồng Anh". Tứ nữ cùng lên tiếng hành lễ, Huỳnh Giao có vẻ đang rất vui vẻ nên cướp lời trước:

 

"Là em, Hạ Băng cùng Diệu Hoàng đó." 

 

"Hạ Băng?". Tần Hạ Băng cuối đầu, lí nhí âm thanh chỉ có mình nàng nghe được.

 

Lý Diệu Hoàng vô tình nhìn qua thấy tai đối phương hông hồng còn tưởng mình gặp ảo giác, nhưng lại nghĩ tới ánh mắt giết người của địch thủ khi trước, nàng quyết đoán coi như chưa nhìn thấy gì, tiếp tục nhìn lên phía trước thì lại thấy Nhan Hồng Anh lùi về sau một bước, mặt như rất hoảng sợ: 

 

"Cái gì?? Hoàng nha đầu bế quan????"

 

Lý Diệu Hoàng giọng bực tức ưỡn bộ ngực đáng thương tự hào: "Thì sao? Em bế quan không được sao?"

 

Tần Hạ Băng lại nhìn qua làm mặt lo lắng: "Ngươi có chắc là vừa rồi không lỡ mạnh miệng chứ?"

 

Lý Diệu Hoàng đơn giản đã nhịn hết nổi, tạc mao quát:

 

"Ta thật sự cần bế quan đó! 30 ngày!". Thời gian cách nhập học còn 57 ngày, đi đường cần 10 ngày nữa với 30 ngày bế quan là còn dư lại 17 ngày rong chơi, rong chơi.

 

"Cô có một tiểu viện tương đối yên tỉnh, cũng coi như đầy đủ, phòng luyện khí, sân đấu tập, phòng luyện đan, tụ linh trận đều đang trống trải. Trước ta dẫn bốn người các em đi mấy vòng đấu giá hội, sau lại đưa đến đó để có nơi dừng chân. Không được khách khí!". Nhan Hồng Anh không trêu chọc nàng nữa, nhẹ nhàng nói ra nhưng lại làm Lý Diệu Hoàng lòng la lớn: 

 

Tiểu Viện cái gì hả? Nguyên một căn nhà luôn rồi!

 

Đang lo không có chỗ, lại có nguyên căn nhà cho mình hoành hành, Nhan Hồng Anh cũng không phải người ngoài nên tuyệt đối tin tưởng, bốn người các nàng đáp mắt qua lại liền gật đầu đáp ứng hành lễ.

 

"Cảm ơn cô." 

 

Huỳnh Giao giây sao lại như sực nhớ cái gì, la lên:

 

"A, ta đi không nổi nữa..."

 

Nhan Hồng Anh mỉm cười nhẹ nhàng phất tay một cái, một chiếc thuyền dài 80 trượng bổng xuất hiện lơ lửng bên cả nhóm, là phi hành pháp bảo loại lớn!!!

 

Không hổ danh là thiên tài luyện đan sư cấp 7. Phú bà!!!! Lý Diệu Hoàng lại lần nữa la lối trong lòng.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16