Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 126: Truyền thừa khó khăn

472 0 0 0

"Là cao độ!!!"

 

Hai âm 'La' vô cùng tương đồng từ cung tròn đa sắc đánh tới cùng miệng của Lam Quỳ vang lên rõ ràng bên tai giúp Lý Diệu Hoàng hiểu ra.

 

Tuy tất cả những đòn tấn công từ nãy giờ đều kèm theo một chữ 'La' nhưng độ cao thấp của chúng đều hoàn toàn khác nhau.

 

Nhớ khi xưa thầy cô dạy đàn múa của nàng ai nấy đều bị cha mẹ rủa cho một trận vì không dạy nàng ra hình gì, người mù âm luật như Lý Diệu Hoàng làm sao phát hiện nổi huyền cơ này chỉ trong tích tắc thời gian như vậy, cũng mai là Lam Quỳ sinh ra đã rất nhạy cảm với âm công.

 

Nàng ta lúc này kiên cường chống đỡ những cung tròn vẫn đang dồn dập lao tới bằng cách phát ra những âm "La" hoàn toàn tương đồng cao độ với bọn chúng.

 

Lý Diệu Hoàng còn cảm thấy Lam Quỳ dường như có thể biết trước được cao độ âm "La" trên những vòng cung đó thông qua đọc những đợt sống dền dụa cao thấp khác nhau trên thân bọn chúng.

 

Vì căn bản tiết tấu của những đợt tấn công ngày càng nhanh hơn, chắc chắn không đủ thời gian nghe xong rồi nhạy lại.

 

Rõ ràng nhất là Lam Quỳ lúc đầu còn phè phởn phát ra 1 2 âm chơi đùa, nhưng giờ trung bình mỗi một giây môi nàng ta phải phát ra mười âm "La" với cao độ khác nhau!

 

Hơn nữa chênh lệch cao độ giữa bọn chúng lại ngày càng xa, tốc độ lao tới cũng ngày một nhanh, lúc này đây đã thành mười lăm âm tiết - mỗi âm cách nhau năm khoảng lao tới trong vòng một giây!!!

 

Lý Diệu Hoàng đứng một bên coi mà mồ hôi còn rơi lả chả hồi hợp giùm cô bạn nhỏ, vì chiêu thức cuối cùng Lam Quỳ hứng chịu đã quá mức cường hãn so với cơ thể nàng, giờ đã không biết qua bao nhiêu đợt, nếu sai một âm thôi thì lực công kích của cung tròn đó thật là một ẩn số, quá mức nguy hiểm!

 

Cũng không biết là vị tiền bối nào chơi trò ác như vậy, Lý Diệu Hoàng biết mình không thể giúp gì được cho Lam Quỳ trong việc chống đỡ, lúc này nàng chỉ có thể tập trung suy đoán thân phận của kẻ đứng sau để đề phòng vạn nhất.

 

Ba mươi phút sau.

 

Lam Quỳ lúc này môi một giây phải nhấp nháy trăm lần, tuy nãy giờ đã có một cơ số lần nàng phản ứng không kịp phát sai cao độ nhưng mai thay uy lực đòn tấn công những lúc đó đã quay về mức sát thương ban đầu, chỉ đủ làm Lam Quỳ nhoi nhói và Lý Diệu Hoàng thở phào nhẹ nhõm an tâm.

 

Chỉ là mỗi lần như vậy thì tốc độ lao tới của những cung tròn cũng sẽ quay lại mức ban đầu, vô cùng chậm chạp.

 

Tuy Lam Quỳ nhờ đó mà có thời gian thở dốc nhưng qua vài lần như vậy thì cả hai nàng đã bắt đầu cảm thấy không ổn, vì không lẽ các nàng phải kẹt như thế này mãi sao? 

 

Lam Quỳ từ đó quyết tâm mười phần, môi cố hết sức để theo kịp tốc độ lao tới của những cung tròn. 

 

Còn Lý Diệu Hoàng cũng bỏ qua nàng mà dồn hết tư tưởng vào việc suy đoán.

 

Nữa canh giờ sau.

 

Chín trăm chín mươi tám.

 

Chín trăm chín mươi chín.

 

Ba trăm.

 

Vù. Lam Quỳ vừa vượt qua cột mốc phát ra ba trăm âm La trong vòng một giây thì một cơn cuồng phong nổi lên, những cung tròn chói sáng hoàn toàn biến mất, mà áp lưc vây khốn cơ thể nàng cũng tan biến theo.

 

Tiểu lam xà mệt mỏi ngã bệch xuống vai Lý Diệu Hoàng.

 

"Hahahahaha, mười vạn năm. Hahahaha, mười vạn năm. Cuối cùng, cuối cùng Ẩn Chinh ta đã tìm được truyền nhân."

 

Là truyền thừa??? Một giọng nam khàn vang vọng khắp thiên địa làm Lý Diệu Hoàng kinh hãi suy đoán.

 

"Tuy hai cây linh căn Hoả, Thổ không vẹn toàn, nhưng ba cây Kim, Mộc, Thuỷ cực kì no đủ đã là kì tài vạn năm khó gặp, rất thích hợp học Ngũ Âm công của ta."

 

Theo giọng nói mừng rỡ là một lão giả gầy gò, râu tóc trắng xoá, người mặt một bộ thanh phục rất giống đồng phục của Mật Vân đỉnh xuất hiện sau cánh rừng.

 

Nhưng khi hắn nhìn thấy Lam Quỳ đang nằm bệt trên vai Lý Diệu Hoàng thì lại lập tức chỉ tay lớn tiếng truy vấn:

 

"Tại sao? Tại sao lại tới tận hai người? Khi nãy rõ ràng ta chỉ cảm thấy có một????"

 

À, chắc có lẽ thuỷ hệ linh căn của mình rất tương tự Lam Quỳ nên lúc nãy khiến vị tiền bối này không cảm nhận ra, Lý Diệu Hoàng chợt hiểu, nhưng Ẩn Chinh không dừng lại mà đã chuyển sang bạo rống phẩn nộ:

 

"Mười vạn năm vạn năm công sức của lão tàn hồn ta chờ đợi không thể huỷ bỏ như vậy! Nói mau, là ai khi nãy giải được Tam Chinh âm trận của ta????"

 

Tiêu chuẩn chọn đồ đệ của ngươi cũng thật là quá cao đi tiền bối, nào là ngũ linh căn phải no đủ, nào là có âm công lợi hại như Lam Quỳ, ngươi đợi mười vạn năm còn ít đó, thấy tới giờ vẫn chưa ai đủ điều kiện không??? Tuy vậy nhưng bên ngoài Lý Diệu Hoàng vẫn lễ phép ôm quyền:

 

"Bẩm tiền bối, là Lam Quỳ trên vai ta". Nhưng dường như nàng vẫn còn đánh giá thấp mức độ nghiêm trọng của sự việc.

 

Ẩn Chinh nghe xong thì cả người toát ra tử khí đỏ rực khiếp người bạo rống lần nữa:

 

"Ta đã đợi mười vạn năm, mười vạn năm!!! Các ngươi dám huỷ hoại chấp niệm của ta, hôm nay Ẩn Chinh ta cho các ngươi chết không toàn thay!!!!"

 

Cái gì vậy??? Lý Diệu Hoàng kinh hoảng, dù khí tức trên người đối phương yếu hơn Dương Bạch Trì lúc nàng mới gặp rất nhiều, có lẽ thật là tàn hồn còn vướn bận, nhưng dù gì cũng là tàn hồn của cường giả, lại ở ngay đất của mình nếu thật động sát tâm thì tình thế quá nguy hiểm... 

 

Dù tỉ lệ rất thấp nhưng tấm lệnh bài chữ "Tích" khi nãy không chừng có thể giúp các nàng thoát khỏi đây, nhưng nếu còn một hi vọng nào đó Lý Diệu Hoàng không muốn làm vậy, nàng cầm chặc lệnh bài trên tay mà vẫn chần chờ lớn tiếng khuyên can:

 

"Tiền bối người bình tỉnh, đừng để tâm ma khống chế."

 

"Ngươi câm miệng!!!". Ân Chinh không quan tâm Lý Diêu Hoàng mà quát lớn, hai tay nhanh như chớp ép sát người mình rồi vũ thẳng ra như là một động tác đánh đàn.

 

Vù. Một đường tròn đủ loại màu sắc giống khi nãy bay thẳng tới phía hai nàng!

 

Chậc, cảm nhận được áp lực kinh khủng từ chiêu thức đối phương Lý Diệu Hoàng nhíu chặc mày chậc lưỡi, nàng còn đang mang theo rất nhiều bằng hữu, nhưng lúc nàng định đánh liều bóp nát lệnh bài thì một cảm giác mát lạnh bổng từ cổ tay truyền đến.

 

Lam Quỳ đang quấn chặc cổ tay ngăn cản Lý Diệu Hoàng rồi lại bật người nhảy lên, biến thành linh bản bóng hình cự mãng xanh lam.

 

Chíu. Một viên huyết châu từ miệng đại mãng bay ra lơ lửng. Lam Quỳ tức khắc "Xà" gầm lớn vào Tử Linh Trai trước người. Một cung tròn lam sắc xuyên thẳng vào chiêu thức của Ẩn Chinh.

 

Bùm. Tuy khí tức của hai chiêu thức chênh lệch lạch trời nhưng khi chạm nhau lại cùng nổ tung biến mất!!!

 

Thì ra là vậy, do Ẩn Chinh là tàn hồn nên có rất nhiều hạn chế giống với Bạch Trì tiền bối lúc đầu, tuy hắn có thể tăng mạnh uy lực nhưng căn bản vòng cung khi nãy chỉ là bản thể thiết lập dùng để kiểm tra ứng viên, tốc độ bay chậm chạp của nó là bằng chứng rõ ràng nhất, nên Lam Quỳ chỉ cần dùng một chiêu thức âm công phát ra đúng cao độ là có thể hoá giải đòn thế, tuy đoán được nhưng Lý Diệu Hoàng đã vào tư thế chuẩn bị, nàng không tin tàn hồn 10 vạn năm lại dễ dàng bị khống chế như vậy.

 

"Ha, quá ngây thơ". Đúng là Ẩn Chinh nào có đơn giản, hắn cả người tử khí cười khinh bỉ một cái rồi lại dùng động tác vẫy đàn cũ.

 

Vèo. Lần này là một cung tròn rực lửa bay ra.

 

"Hoả Âm"

 

"Xà". Bóng hình đại mãng lại lần nữa dùng Tử Linh trai bắn ra một cung tròn mờ ảo.

 

Ầm. Nhưng lúc cả hai chạm nhau thì sóng âm của Lam Quỳ lại dễ dàng bị phá nát hoàn toàn, còn sóng âm rực lửa của Ân Chinh tuy đã nhỏ lại nhưng vẫn đã tới gần!!

 

Vù, Lý Diệu Hoàng phi thân chắn trước người Lam Quỳ, hai tay nàng đã vung "Ám Linh xích" bay tới quấn chặc lấy chiêu thức đối phương.

 

Nhưng lần này ám hệ linh lực của Lý Diệu Hoàng lại không đủ mạnh mẽ.

 

Bùm. Màn sương đen bị vòng lửa xé toạc nổ tung.

 

Đùng.

 

"Aaa". Vòng lửa đánh bay Lý Diệu Hoàng và Lam Quỳ ra đất, nhưng cũng mai uy lực chiêu thức đã bị giảm đi hai lần nên Lam Quỳ chỉ trực tiếp trở về nguyên hình và Lý Diệu Hoàng chỉ phun ra một ngụm máu tươi.

 

"Hahahaha, ngu ngốc, chết cho ta, Mộc Âm". Ẩn Chinh lại "vẫy đàn" bắn tới một vòng sóng âm xanh lá.

 

Vù, lần này Lam Quỳ không cho Lý Diệu Hoàng nghĩ gì thì đã biến thành linh bản lần nữa lao ra mà Xà, Xà, Xà, Xà, Xà,... liên tục bắn ra mấy chục sóng âm phòng thủ.

 

Đùng đùng đùng... Nhưng tất cả chỉ là nước đổ lá môn, sóng âm xanh lá dễ dàng đánh bay tất cả mà vẫn tiếp tục chậm chạp tiếp cận Lam Quỳ.

 

Đại mãng xanh lam không lùi một bước tiếp tục Xà Xà Xà bắn ra sóng âm.

 

Đùng đùng đùng....

 

Nhưng chỉ là vô vọng, sóng âm của Ẩn Chinh chỉ bị giảm uy lực đúng một lần đầu tiên khi va chạm còn lại thì cứ một đường đi tới, lúc này đã gần sát Tử Linh châu!

 

"Xà". Lam Quỳ vẫn không chịu đầu hàng, dùng toàn lực bắn ra một sóng âm cuối cùng.

 

Xẹt~~. Ám Linh xích lúc này bất ngờ bay tới, nhưng là bay tới vây quanh cung tròn mờ nhạt của Lam Quỳ!

 

Màn ám hệ linh lực cháy rực đen ngồm lúc này lại vô cùng hoà hợp với sóng âm, cả hai theo đó dần dung làm một rồi bất ngờ vòng tròn màu đen lại ánh lên lục sắc mờ nhạt.

 

Bùm. Chiêu thức mới hình thành khi va chạm lại dễ dàng cùng sóng âm của Ẩn Chinh biến mất trong không khí!!!

 

Quả đúng như Lý Diệu Hoàng dự đoán, tàn hồn Ẩn Chinh rất phụ thuộc vào bài kiểm tra của bản thể để lại từ vạn năm trước, chỉ cần giúp sóng âm của Lam Quỳ thêm thuộc tính tương đồng với đòn tấn công của hắn là có thể phá giải được. 

 

Nói là vậy nhưng Lý Diệu Hoàng lúc này lại thở phì phò, nàng hoàn toàn là đánh liều, Tam Tích nàng còn chưa hoàn thiện được lần nào chứ đừng nói là dung hợp với chiêu thức của một tu sĩ khác trong thực chiến.

 

Cũng mai linh lực của nàng và Lam Quỳ rất tương đồng bởi cả hai đều có cùng một nguồn thuần thuỷ tinh hoa chảy xuôi trong cơ thể nên mới thành công.

 

"Tam Tích? Là Tam Tích!!!". Tàn hồn Ẩn Chinh trừng lớn mắt kinh ngạc rồi bổng nhiên lại cuối đầu lầm bầm:

 

"Hai tu sĩ làm sao có thể dung hợp linh lực hoàn mỹ như vậy? Âm công cũng". Tới đây Ẩn Chinh vội vã ngẩng đầu kinh ngạc nhìn lên Lý Diệu Hoàng và Lam Quỳ rồi bất ngờ vù, một "đàn" bắn ra một vòng tròn kim sắc.

 

"Lam Quỳ!". Lý Diệu Hoàng cả kinh nhìn sang.

 

Lam Quỳ lập tức Xà, bắn ra một sóng âm với cao độ hoàn hảo.

 

xẹtt~. Ám Linh Xích liền bay tới quấn lấy nó rồi cả hai dung hợp hình thành một cung tròn đen ngồm ẩn ẩn kim sắc.

 

Đùng. Kim Âm của Ẩn Chinh lần nữa dễ dàng bị phá vỡ, ý cười trong mắt hắn lại chỉ càng sâu.

 

Vù. Ẩn Chinh tiếp tục đàn một Thổ Âm bắn tới.

 

Đùng, đùng, đùng, đùng,... Hai bên cứ thế đánh lên, nhưng Ẩn Chinh lại càng đánh càng hăng, ý cười trong mắt càng rạng rỡ.

 

"Hahahaha, hahahahaha, hahahahahaha...."

 

Qua một lúc hắn đã thành vừa vẫy đàn bắn tới mấy trăm Âm vừa ngửa đầu cười lớn.

 

Lý Diệu Hoàng và Lam Quỳ điên cuồng tạo Tam Tích phòng ngự, thật là khóc thầm không hôi mà mắng chửi:

 

"Tên điên."

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16