Đăng kí thí luyện với cái tên Hắc Diệp, Lý Diệu Hoàng vội vã trả lời truyền âm phù của Âu Dương Như Ngọc:
"Ta, Hắc Diệp nghe đây."
"Hở~". Truyền âm phù bên kia đầu tiên là phát ra một âm dài ngây ngô khó hiểu.
"Ummm~". Rồi lại như suy ngẫm điều gì một lúc Âu Dương Như Ngọc mới "A" lên một tiếng thông suốt:
"Đúng nha, đúng nha, hì hì, Hắc Diệp nha."
Phù. Lý Diệu Hoàng thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng thật sự bị doạ sợ rồi, mồ hôi cũng đã lấm tấm trên trán.
"Ngươi đang ở đâu dạ? Hôm qua ta đã đến rồi nên liên lạc ra bên ngoài không được, xin lỗi ngươi nha."
"Phải là đệ tử chính thức của Tông môn mới nhận được bí pháp dùng truyền âm phù ra bên ngoài, hơn nữa mỗi tháng lại mỗi đổi một cách". Quang Ha đang đứng kế bên rất nhiệt tình giải thích.
Lý Diệu Hoàng gật đầu như nói tạ với hắn rồi tiếp tục trả lời Âu Dương Như Ngọc: "Bọn ta mới đăng ký khảo hạch xong, ngươi đang ở khu tập trung hả?"
"Ùm ùm, bọn ta đang ở trụ sở Kí Vụ đường ở khu tập trung xem náo nhiệt, chắc hơi lâu á... Ngươi có muốn lại xem chung không?"
Tất nhiên là không rồi, ta muốn ngủ bù một giấc thôi. Nhưng Lý Diệu Hoàng còn chưa kịp trả lời thì Niệm Lương đã nhìn qua Quang Ha chen lời:
"Kí Vụ đường là nơi nào vậy, sư huynh?"
"Kí Vụ đường cũng giống như Táng Long Minh vậy, là nơi giao nhận nhiệm vụ, nhưng khác biệt ở chỗ đệ tử môn phái khi hoàn thành nhiệm vụ thì không chỉ nhận linh thạch mà cũng có thể chọn đổi phần thưởng thành binh khí, đan dược như trúc cơ, thối thể đan, hoặc là công pháp, bí pháp tu luyện của bản môn". Nói tới đây Quang Ha ngữ điệu có chút miễn cưỡng:
"Còn nữa, nếu sau 20 năm truyền nghệ tu vi đệ tử nào không đạt tới thối thể tầng 5 và không được một trong các vị trưởng lão chú ý thu làm đồ đệ nhưng vẫn muốn ở lại Tông môn hay Ẩn Vân thành thì cũng có thể đến đó nhận công việc.
Tuỳ theo tu vi, chiến lực, khả năng của mỗi người thì sẽ nhận được công việc khác nhau, nhưng lượng tài nguyên nhận lại chắc chắn sẽ cao hơn làm việc ở những nơi khác. Hơn nữa cũng vẫn còn hưởng được quyền lợi đổi đan dược công pháp, nếu siêng năng cũng sẽ có ngày quật khởi. Và quan trọng nhất là được Miễu Vân tông bảo hộ dưới chân, có một nơi định cư an toàn để chuyên tâm tu luyện."
Chà, chà, vừa có được lượng lớn "nhân công" lao động cấp cao, vừa làm bọn họ cảm kích mà tuyệt đối trung thành, hệ thống môn phái thật là quá hợp lí rồi nha.
Nếu Khinh Phù chưởng môn - người đã dành 150 năm để cải cách hệ thống này vì các đồng môn biết được Lý Diệu Hoàng nghĩ như vậy chắc chắn sẽ một chưởng chụp chết nàng. Nhưng cũng mai lúc này chỉ có tiếng cười ngọt ngào của Âu Dương Như Ngọc từ truyền âm phù truyền lại.
"A, thì ra lạ vậy hả, hì hì... Vậy các ngươi muốn đến đây không, nơi này rất đông vui đó."
Lý Diệu Hoàng nhìn qua thì thấy ánh mắt Niệm Lương đã inh rõ ràng hai chữ "Lợi Nhuận", nàng chỉ đành vô cùng miễn cưỡng đáp lại:
"Được, bọn ta tới liền."
"Vậy nhanh nhanh nhe, sắp bắt đầu rồi."
"Ùm, tới liền". Nghe hai chữ "đông người" là Lý Diệu Hoàng đã ngán ngẫm rồi, nên nàng chỉ trả lời hời hợt rồi cùng Niệm Lương theo chân vị sư huynh nhiệt tình Quang Ha.
Phi kiếm một mạch qua ba ngọn đồi nhỏ, chỉ trong chóc lát các nàng đã tiến vào một thị trấn sầm uất, tuy vậy nhưng nơi Âu Dương Như Ngọc đang ở rất dễ tìm, các nàng bay thẳng đến nơi đang có đông người tụ tập nhất.
Kí Vụ đường bây giờ thật rất náo nhiệt, dù vẻ ngoài như một tửu lâu hạng nhất nhưng bây giờ đã không đủ chỗ nên tu sĩ đứng tràng cả ra ngoài đường một khoảng dài, nhưng dường như tất cả bọn họ chỉ toàn là thí sinh đến dự tuyển nên khi gặp Quang Ha thối thể kì mặt giáp phục Phôi Khang đỉnh rất kiên dè tránh đường.
Lý Diệu Hoàng cũng được thơm lây mà một đường thuận lợi xen tách đám đông, rất nhanh đã thấy một thiếu nữ hồng y dễ thương dơ cao tay vẫy vẫy chạy nhanh lại.
"D. Hắc Diệp, Niệm Niệm, tiểu Phong, lâu quá không gặp các ngươi đó". Âu Dương Như Ngọc vui mừng giang rộng hai tay chạy lại, nhưng khi gần tới Lý Diệu Hoàng thì nàng sựng người một chút rồi nhanh chóng chuyển hướng sang ôm sầm lấy Niệm Lương.
"Là bọn họ sao? Có được không đó?". Theo sau nàng còn có Liễu Lệ Vy vẫn huyết bào tương dương như thường thấy, khoanh hai tay trước ngực, chầm chậm đi lại.
"Lệ Vy, họ là bằng hữu của Như Ngọc ngươi nên yên tâm". Lại còn có Dương Hoàng Long.
"Đúng đó Vy Vy, lỡ ngươi chọc nhầm thêm một tên Băng Hạ Hạ nữa thì không có chỗ chui đâu". Tả Bang vẫn giọng cà rỡn tiến lại.
Liễu Lệ Vy nhớ lại chuyện một tháng trước thì có chút chột dạ đỏ mặt rụt cổ, nhưng nàng lập tức nắm chặt nắm tay nhảy lên, Cốc, kí đầu Tả Bang một cái.
"Hừ, ngươi là phe ai hả? Ta chỉ lo lắng cho Phương Phương thôi."
Lý Diệu Hoàng nhìn theo hướng mắt của nàng ta thì lại thấy một gương mặt lạ đang tiến lại.
Một nữ tử bạch y nhã nhặn, từ vóc người dáng đi, đến 18 tuổi trúc cơ tầng 6 nhìn sơ qua là đã biết con em thế gia bước tới cười gượng chào hỏi:
"M.. Muội là dòng chính Dương Gia tứ đại thế gia, em gái của đại ca Dương Hoàng Long, Dương Phương Phương, mong các tỷ về sau chỉ bảo thêm."
Chà chà, thì ra đây là dung mạo của người khiến Liễu Lệ Vy đánh nhau chết sống giành Mộc Vũ Cung 6 năm trước sao, nhưng hơi rụt rè nha, mà kì lạ là Lý Diệu Hoàng không cảm thấy bất ngờ chút nào. Vì điểm mấu chốt của câu đầu Liễu Lệ Vy nói nên nàng gật đầu chào hỏi lại theo:
"Niệm Lương/ Trung Phong/ Hắc Diệp."
"Ể~. Lại là trúc cơ tầng 4 à?". Liễu Lệ Vy lúc này mới chú ý, đưa mắt lên xuống cả người đánh giá Lý Diệu Hoàng. Nhưng lại nhìn không ra sơ hở gì, nàng thở dài một cái.
"Aizz, không phải là Băng Hạ Hạ cải trang, nếu có hắn tham gia thì tốt quá. Sao hôm nay hắn không tới vậy?"
Lý Diệu Hoàng có chút túng quẫn, không biết nên trả lời ra sao: "L-là vì..."
"Là vì công tử gia chê Miễu Vân tông không đủ tốt". Niệm Lương che môi cười khẽ.
Liễu Lệ Vy sựng người cứng họng, chân mày cũng dựt dựt luôn rồi nhưng lại không nói gì được.
Nếu là người khác nói vậy nàng sẽ khinh bỉ một hơi dài, nhưng diễn cảnh hải hùng trận chiến kén rể một tháng trước vẫn còn khắc sâu trong đầu nàng, tuy mặc dù không muốn nhưng Liễu Lệ Vy phải công nhận ngay cả đối thủ của nàng nhóm Tứ Hậu Bạch Vân, Tần Hạ Băng được tôn sùng khắp nơi nếu so sánh từng cá nhân thì cũng phải thua Băng Hạ Bạ một bậc, chiến lực của hắn thật sự quá khủng khiếp, hoàn toàn có tư cách nói ra điều đó.
Nghĩ tới đây Liễu Lệ Vy đã hoàn toàn quán triệt tư tưởng mà chấp nhận nhìn người trước mắt:
"Ngươi chiến lực chắc cũng cao lắm hả, trước đở ta một chiêu!"
Kengg~. Nói xong nàng đã trực tiếp rút kiếm.
"Chờ đã Vy Vy, chờ đã". Âu Dương Như Ngọc nhào tới ôm chặt tay cảng lại: "Đánh nhau ở đây là để lộ chiêu thức đó."
"Nhưng"
"Ngươi yên tâm, nàng là em gái nuôi của công tử gia". Niệm Lương thấy Liễu Lệ Vy vẫn không chịu thôi nên bèn thêm lời, rồi hỏi ngược lại Dương Phương Phương:
"Vị cô nương đây sẽ tham gia nhóm chúng ta?"
"Đúng đó, đúng đó, Phương Phương rất ngoan nha". Âu Dương Như Ngọc lại chạy qua sờ sờ đầu Dương Phương Phương. Nhưng trái với vẻ hào hứng của tỷ, nàng lại chỉ gật nhẹ đầu:
"Ùm....". Qua giây lát mới ngẩng đầu giọng nói lại cứng cỏi hơn rất nhiều:
"Muội nhất định phải vào được Mật Vân đỉnh!"
Thì ra là vậy, Lý Diệu Hoàng lúc đầu có đôi chút khó hiểu nhưng khi thấy ánh mắt rực lửa của nữ hài thì nàng đã nắm được hoàn toàn, đối với muội ấy cuộc khảo hạch này bắt buộc phải thành công, nó quan trọng như mạng sống của muội ấy vậy.
Nên phải chọn con đường an toàn nhất có thể, vì vậy muội ấy quyết định bỏ qua đấu đơn, cũng không muốn chung với nhóm khác ở Tuyết Tinh học viện mà chọn tin tưởng vào bạn của đại ca nhằm giảm nguy cơ thất bại xuống 0%.
Con em thế gia trách nhiệm nặng thật, Lý Diệu Hoàng bổng nhớ lại hình ảnh của nàng mỗi khi thi cuối kì ở Phi Long học viện mà có chút đồng cảm, mah, cũng là tiện đường, không ảnh hưởng gì mục tiêu của nàng lúc này, bằng mọi giá nàng phải vượt qua khảo hạch để gia nhập Mật Vân đỉnh.
"Ra rồi, ra rồi."
"Hả, ê ra rồi kìa."
Lúc này tiếng xì xào xung quanh hướng Lý Diệu Hoàng chú ý tới bức rèm cửa kế bên quầy thu ngân.
Một trung niên nam tử đồng phục nhân viên vén màn bước ra, đi tới đặt khây gỗ trên tay xuống bàn.
Lý Diệu Hoàng thấy trên đó chỉ có một tờ giấy trắng tinh ghi mười dòng chữ tên họ và một con số đằng sau nhưng lại làm đám đông xung quanh nháo nhào cả lên, đặc biệt là một tên nhóc cao gầy ma tộc đồng phục Thổ Căn học viện:
"Haha, mau thông báo kết quả ra!"
"Tên tiểu nhân bỉ ổi, nếu không phải ngươi thuê người dùng thủ đoạn đê hèn thì còn lâu mới thắng được bọn ta, có gì mà đáng huyênh hoang vậy!". Lập tức phía bên Tuyết Tinh học viện có một tên nhóc nhân tộc chửi qua.
"Hừ, trận pháp rành rành trước mắt mà các ngươi cũng không thấy, chỉ trách nghệ không bằng người đi, bọn Tuyết Tinh học viện rác rưỡi."
"Ngươi nói thử lại một lần nữa đi Văn Xích!"
"Sợ ngươi...."
.....
"Chuyện này là sao?". Niệm Lương như thường lệ làm đại sứ giúp Lý Diệu Hoàng.
"Hình như bọn họ thi coi nhóm nào hoàn thành nhiều nhiệm vụ nhất trong một ngày á."
Thật rãnh rổi, không có chuyện gì là, "Hì hì, rất vui phải không?", Lý Diệu Hoàng lập tức nhăn mặt xoay qua nhìn Âu Dương Như Ngọc đang vỗ vỗ tay vui vẻ.
Vui chỗ nào dạ?
"Hùm". Niệm Lương che môi bật cười, nhưng cũng không khỏi có chút tán đồng với Lý Diệu Hoàng:
"Làm vậy cũng thật vô nghĩa". Chưa vào tông môn mà đã trả nhiệm vụ, không nhận được quyền đặc quyền của đệ tử, rõ ràng là ngu ngốc.
"Cũng không hẳn". Quang Ha lên tiếng giải thích:
"Mọi năm thứ hạng của những cuộc tỉ thí do thí sinh tự phát thế này đều rất tương đồng với kết quả khảo hạch.. Chỉ trừ năm của Tứ Hậu, vì bọn họ không tham gia nhưng vẫn đạt kết quả ấn tượng nhất."
Thì ra là các ngươi là người hạng nhì, Lý Diệu Hoàng thấy vẻ mặt của ba người nhóm Liễu Lệ Vy có chút nhăn nhăn thì cười thầm không thôi, đặc biệt là Dương Hoàng Long, sao nàng lại ngày càng không thuận mắt tên Sâu con này vậy, đặc biệt là mỗi khi nhớ lại công pháp Phật tộc của Dương Gia, không biết còn cơ hội đài hắn làm việc nữa không.
Trong khi Lý Nhỏ Nhen liếc xéo người ta thì cuộc đấu khẩu bên ngoài đã bị thiếu niên đầu tàu bên phe Tuyết Tinh học viện - Bạch Hoàng ngăn lại.
Kết quả cuộc tỉ thí liền được trung niên nam tử công bố, nhóm Văn Xích - Thổ căn học viện chiến thắng áp đổi tuyệt đối với kết quả hoàn thành 30 nhiệm vụ cấp 1 2 trong vòng một ngày.
Đứng nhì là Hoàng Kim học viện 23 nhiệm vụ.
Tuyết Tinh học viện thì chỉ có 9 nhiệm vụ.
Còn Lý Diệu Hoàng mờ nhạt một mình chỉ trong hơn nữa ngày đã làm xong 1000 nhiệm vụ ở rừng Tỉnh U mà không ai ngó ngàng...
"Hahahahaha, bọn Tuyết Tinh học viện phế vật". Văn Xích liền hả hê cười lớn.
"Ngươi". Nam tử kia lại định quát lên nhưng Bạch Hoàng tuấn tú lại đưa tay lắc đầu ngăn đồng bạn.
"Hahaha, một lũ hết thời". Được thế Văn Xích càng thêm đắc ý, tên bên cạnh hắn cũng liền hùa theo:
"Đúng vậy, sau khi Tứ Hậu tốt nghiệp thì ngày càng lụng bại."
Nhắc tới Tứ Hậu niềm tự hào của tên đồng bạn lập tức làm hắn nổ tung:
"Nói mà không biết ngượng, nhớ năm xưa không phải Văn Khôn ca của các ngươi thất bại thê thảm dưới tay Tứ Hậu sao? Đến nổi"
"Thôi đi! Được rồi, chúng ta tài không bằng người thì chỉ nên im lặng."
Ai da, ngươi vô dụng thôi tại sao lại làm người ta bị chửi vậy? Bạch Hoàng lại đưa tay ngăn lại làm Lý Diệu Hoàng bỉu môi không thôi.
"Hừ". Văn Xích lại càng thêm càng quấy: "Văn Khôn chỉ là tên bất tài làm sao xứng so với ta."
"Đúng vậy, Văn Xích ca mới là người đứng đầu thế hệ này của Thổ Căn học viện."
"Không ngại cho các ngươi biết, Tứ Hậu vẫn chưa có Vương, năm nay bổn ca ca tới Mật Vân đỉnh là thu bốn tì thiếp này, hahahaha". Văn Xích ngữ điệu cứ như đúng rồi, bọn Thổ Căn học viên sau lưng hắn lại cùng cười lên hả hê.
"Đừng". Dương Sâu Con đưa tay cản lại Liễu Lệ Vy rút kiếm: "Hắn là cháu của quản sự trong tông, có quan hệ đặc biệt với gia tộc chúng ta, đụng tới rất phiền phức."
"Hừ". Liễu Lệ Vy tuy rất bất mãn nhưng chỉ cắn chặt môi cùng Âu Dương Như Ngọc trừng tên cẩu nam nhân.
Đùng.
"Các ngươi căm miệng!". Quang Ha cả người linh lực thối thể tu sĩ bùng nổ quát lớn rồi bước ra phía trước đối diện bọn chúng.
Sư Huynh? Cả Lý Diệu Hoàng cũng phải mở to hai mắt bất ngờ. Nhưng Văn Xích vẫn không chút sợ sệt trừng mắt hỏi ngược lại:
"Bọn ta chửi là Tuyết Tinh học viện, liên quan gì đến ngươi?"
Quang Ha bước tới đầy hùng hồn tuyên bố: "Tứ Hậu ngày xưa là người của Tuyết Tinh học viện không sai, nhưng họ giờ đây là đệ tử của Miễu Vân tông. Các ngươi chưa vào môn phái đã sỉ vả đồng môn, không có tội thì là cái gì?"
Sư huynhhhhhhhhh, cả người Quang Ha như ánh lên kim sắc, Lý Diệu Hoàng sùng bái lòng gào thét không thôi, giờ nàng đã hiểu tại sao khi nãy mình lại dễ dàng bị nhóm sư huynh sư tỷ ảnh hưởng như vậy, không giống như nhóm phàm nhân ở Thừa Thiên thành khi xưa chỉ hô hào "Minh Long đế quốc" vì muốn một cuộc sống an bình, các sư huynh sư tỷ thật sự biết, thật sự nhìn bốn người các nàng bằng chính mắt mình, nên sự ngưỡng mộ của họ là sự thật, không một chút dèm pha, càng kính trong một người bao nhiêu thì sẽ càng phẫn nộ khi họ bị xúc phạm, bằng chứng quá rõ ràng.
Nhưng Văn Xích lại khoát tay, tiếp tục vô cùng tương dương tự đắt: "Chỉ là tên sai vặt cũng dám lên tiếng dại đời ta, ta nói bốn ả đàn bà kia miễn cưỡng mới đủ tư cách hầu hạ dưới thân t"
CHÁT. Quang Ha kiêu hùng một tác đánh bay Văn Xích!!!
Sư Huynh Huynh Huynh Huynhhhh!!!!! Hai mắt Lý Diệu Hoàng cũng lấp lánh tôn sùng rồi. Nhưng lập tức hai mày nàng nhíu chặc nhìn sang trái.
VÙ~~.
"Tiểu bối vô tri!!". Một kim đan kì ma tộc nam tử lực lưỡng quát lớn xé gió từ xa lao tới Quang Ha!
Đây rõ ràng là muốn giết người!! Nhìn linh lực đỏ ngồm đã ngưng thật trên tay hắn Lý Diệu Hoàng chắc chắn điều đó.
"Như Lai Tạng kinh tầng 15 kích hoạt."
VÙ. Lý Diệu Hoàng xuất hiện trước người Quang Ha.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)