Ở một cánh rừng bên cạnh mãnh thảo nguyên đang gào thét chinh chiến, năm gã nam tử đeo mặt nạ kín kẽ âm trầm quan sát vùng chiến. Một tên trong đó lúc này bổng khôm người về trước lên tiếng:
"Đại nhân, hai nha đầu kia quá tà môn. Để chúng tiếp tục vậy sao?"
"Các ngươi có thấy nha đầu băng hệ dùng pháp bảo gì để ẩn dấu khí tức không?". Tên nam tử được gọi là đại nhân trầm ngâm hỏi ngược lại, bốn gã xung quanh đều đồng loạt lắc đầu, hắn liền chuyển sang nhếch mắt tham lam:
"Nhất định có bảo vật, ngay cả ta cũng không thể cảm nhận được ả. Đi, nhắm vào hai ả nha đầu kia trước, không giết được mấy tên Vân Trung liên minh kia cũng không sao, có được bảo vật có thể giúp trúc cơ kì ẩn thân được cả kim đan kì thì ngày sau ta còn sợ gì không lấy công chuộc tội."
Bốn gã thuộc hạ đồng loạt lớn tiếng: "Dạ" rồi trên người bộc phát ra hoàn toàn khí tức, tu vi cả bọn hoàn toàn bại lộ, cả bốn gã thuộc hạ tu vi đều tương đương thối thể đỉnh phong, còn tên được đại nhân đã tương đương kim đan nhị giai.
"Xẹt". Lúc này lại có tiếng xé gió tới gần, một giọng nam trầm ấm truyền đến ngăn chặn ý công của bọn chúng:
"Các vị không phải bốn đại tộc của Đại Tinh Đại Vực, tại sao lại ở khu tự trị làm phiền cuộc sống của bọn ta?"
Một nam tử 23 - 24 tuổi, vóc dáng thư sinh, khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt đỏ như máu nhẹ nhàng đặt chân lên nhánh cây đối diện bọn chúng.
Là Huỳnh Văn, hắn vẫn chưa đi. Từ lúc bắt đầu hắn vẫn luôn ở quanh đây truy tìm dấu vết của kẻ đứng sau, một khắc trước lại cảm nhận được khí tức bọn này nên liền bày ra kết giới chặn đường lui, đồng thời ngăn cản ngoại giới nhằm tránh cho động tỉnh sắp gây ra quá lớn làm ảnh hưởng tình hình chiến trận.
Năm tên đeo mặt nạ nghe vậy thì đều thất kinh. Nhưng tên kim đan kì không hổ danh là thủ lĩnh, lấy lại bình tĩnh rất nhanh, nhìn đối phương tu vi chỉ ngang mình mà cười đáp:
"Xem ra không đánh một trận là không được rồi."
Huỳnh Văn ung dung phe phẩy chiếc quạt đỏ tía trên tay, đang định nói gì thì một giọng nữ trẻ tuổi vang lên:
"Ồ, thật đông vui quá."
Nhan Hồng Anh bất ngờ đáp xuống cạnh Huỳnh Văn, nàng lập tức dơ tay chỉ tay năm gã đeo mặt nạ kia làm như bất ngờ:
"Còn có 5 tên tinh linh nữa."
Câu nói nhìn như hời hợt đã hoàn toàn đụng đến điểm cuối, tên thủ lĩnh không thể tiếp tục giữ bình tỉnh được nữa, ánh mắt loé lên lục quang không thể che dấu được sát tâm lớn tiếng ra lệnh:
"Giết! Hôm nay bọn chúng không chết thì chúng ta cũng đừng hòng sống sót!!"
Cả 5 tên đồng loạt phi thân xong lên, sát khí ngập trời như đối phương có thù giết cha với bọn họ vậy.
Huỳnh Văn lại chẳng gấp gáp tí nào, tay quăng thanh quạt lên cao, 5 nhánh sườn quạt theo đó xen một tiếng rồi đồng loạt tách ra thành 5 thanh đao rực lửa lơ lửng quanh người, đầu lại lắc lắc cảm thái:
"Ngươi vẫn hấp tấp như ngày nào."
Nhan Hồng Anh cũng đã phất tay trái một cái, một đan đỉnh trắng tinh in đậm bên trên một đoá hồng rực rỡ liền xuất hiện bên dưới tay trái, phất tay phải, một ngọn lửa xanh da trời ùa ra cuồng cuộn bên dưới tay phải, nếu Phượng Tiểu Tịch ở đây chắc chắn sẽ cảm nhận được một tia khí tức quen thuộc. Khi nghe lời Huỳnh Văn nàng chỉ cười tươi như hoa:
"Thông cảm, ta còn mấy chục đứa nhóc phải đưa về nhà". Rồi liền lao thẳng lên tấn công.
Huỳnh Văn chỉ lắc đầu cười một cái rồi cũng lao vào vòng chiến.
Trong cánh rừng, một trận chiến có vẻ rất kinh thiên động địa nhưng thật ra chỉ là vài đường pháp một chiều bắt đầu diễn ra.
Bên ngoài thảo nguyên, chiến trường ngay sát Kỳ Minh có ba bóng người đang đánh nhau tới chết sống.
Keng. Hai hắc y nhân lưỡi hái trên tay một vung, phong linh lực sắc bén cuồn cuộng mà ra, chém văng linh kiếm trên tay một nam tử tuấn tú, đánh hắn bay ngược ra xa.
Nhưng cả người bọn chúng lại lập tức như hai cơn gió quỷ dị một đường lướt tới, đã xuất hiện kế cận, hai thanh lưỡi hái dài hơn 2m sắc bén khiếp người đã đón đầu điểm rơi trái phải cùng lúc quét tới!!!
Nam tử tuấn tú nằm ngay trung tâm nguy hiểm ngàn đao, lập tức xoay người đâm thẳng linh kiếm, mặt đất đối kháng linh kiếm bổng toát ra kim sắc mà cứng rắn lạ thường, còn lưỡi kiếm cường hãng giây trước lúc này lại lấp lánh ngân quang mà mềm dẻo một đường bị nền đất uống cong thành dạng cung!
"Bẩng". Linh kiếm trên tay bung ra, lực đàn hồi đẩy nam tử tuấn tú bay dài một khoảng tránh thoát một chiêu chí mạng, nhưng hắn vừa mới chạm đất thì Kỳ Minh không biết từ đâu đã lao ra quấn lấy tay hắn kéo đi, lao thẳng đến vùng chiến Liễu Sương bên cạnh.
Hai gã hắc y nhân - tu vi thối thể tầng 1 sau giây lát bất ngờ lập tức cười gằn móc chéo khuỷu tay vào nhau, điên điên đảo đảo xoay vòng, song song lưỡi hái xoè rộng xé gió rít rào, hai thân ảnh bay lên hoá thành một cơn lốc xoáy đỏ sẩm hung hãn lướt tới chặn đường!
ẦM. Một con cự mãng da màu xanh đen luồng thân lao ra ngay quỉ đạo cơn lốc.
Keng, keng, keng....
Da vẫy sắc đá liên miên đối kháng phong hệ linh lực ngập trời vang lên điến tai, cự xà cùng bảo tố không chút nào kém cạnh giằng co!!
Cả hai ngang tài qua giây lát khuếch tán trong không khí, Lý Diệu Hoàng hiện ra tay cằm chặc "Song nha thuẫn" đối mắt với hai gã hắc y nhân qua cặp lưỡi hái, trên vai nàng là tiểu Băng Băng mệt mỏi nằm bệch ra.
"Bẻng". Ngọc bội tròn tròn nhỏ nhắn của trên cổ bé bổng nứt toạc rồi tiêu tán vào hư không.
Từ lúc đầu đến giờ, sở dĩ Tần Hạ Băng, Lý Diệu Hoàng, Kỳ Minh, khế ước thực vật của Lục Linh có thể quỷ dị xuất hiện như vậy là nhờ Tiểu Băng Băng vừa tiến giai sử dụng phong linh lực mạnh mẽ mà dùng ngọc bội của Lý Diệu Hoàng đặc chế lúc trước che dấu khí tức cho cả bọn.
Đó cũng là vì sao mà sáng hôm nay bé có thể qua mặt cả Phượng Tiểu Tịch kề bên và Huỳnh Văn ma tướng để lẻn đi chơi. Nhưng do chất liệu ngọc bội chỉ là 4 giai, không thể chịu nổi phong thuộc tính quá tinh thuần của bạch hổ thần thú mà dần dần bị phá huỷ.
"Gràooooooooooooooo."
Tần Hạ Băng xuất hiện bên trên trời cao, một chưởng "Băng Long chi Sương" thẳng đến ót lưng hai gã hắc y nhân.
Hai tên hắc y nhân nhếch miệng khinh bỉ, từ lâu rảnh tay đã thấy thủ đoạn của hai nàng ở trận chiến vừa nãy, cả hai nhanh như chớp quật lên hai lưỡi hái, cổ tay trơn tuột như có khớp dính đã lại đang chéo vào nhau rồi lại đảo vị xoay quanh gọi gió.
"Xẹt". Lốc xoáy lại hiện ra dễ dàng chém tan băng long 10 trượng gào thét, thủ đoạn quá dễ toan tính như vậy làm sao có thể qua mắt bọn chúng lần nữa, nhưng điều hai tên hắc y nhân lúc này không thấu chính là tại sao Kỳ Minh lại để hai nha đầu - một luyện khí thất giai, một trúc cơ tầng 2 chống đỡ hai người bọn họ - người có thể đánh ngang với thối thể tầng 6 đây?
Trên thật tế đây đều là kế hoạch của Lý Diệu Hoàng.
Nếu để cho nàng cùng Tần Hạ Băng phối hợp với Kỳ Minh và nam tử tuấn tú thì cũng có thể giải quyết được hai tên này. Nhưng do không hiểu rõ chiêu thức, kỹ năng của Kỳ Minh và nam tử tuấn tú nên không thể lên kế hoạch tỷ mỹ, tuy rằng có thể đánh bại bọn chúng nhưng cũng sẽ mất rất nhiều thời gian và hao phí một lượng lớn linh lực của cả bốn người, thậm chí sau đó có thể không đủ sức lực để đi cứu viện những nơi khác đằng sau.
Hơn nữa ở tất cả chiến trường bọn Hắc y nhân đều đang chèn ép quân ta, kéo dài càng lâu thì bọn chúng có khả năng giết một người rồi kéo đi hổ trợ nhau, lúc đó một thảm cảnh sẽ xảy ra, phần thua nắm chắc! Thắng một chiến trường nhưng thua cả một trận chiến thì có ích gì? Các nàng chỉ đành mạo hiểm một phen.
Còn nếu để cho Kỳ Minh cùng nam tử tuấn tú đi viện trợ Liễu Sương trước thì sẽ khác đi rất nhiều, ba người bọn họ hiểu rõ kỹ năng của nhau, phối hợp nhuần nhuyễn chắc chắn sẽ giải quyết nhanh chóng rồi quay đầu viện trợ.
Và còn một lý do khác nữa.
"RẸTT."
Lốc xoáy tan ra, lôi âm xé toạc dư phong, một lưỡi đao điện 3m bạo ngược từ không xuyên qua tạp vô số tạp linh lượng lờ bổ thẳng xuống hai tên hắc y nhân!
Cả hai hốt hoảng chuyển tay vung lên đan chéo lưỡi hái, ENNnnn~, mai mắn chóng đỡ thành công, song lung lay bất động, hai hắc y nhân đã kẹt kín cố định.
Lập tức, Tần Hạ Băng lợi dụng địa hình băng tuyết một chưởng thẳng xuống mặt đất.
Phụt, phụt, phụt,... Hàng trăm mũi dao băng tức khắc từ mặt đất dưới chân hắc y nhân xuyên lên - Hàn ngọc chưởng pháp, Vạn thổ chi băng.
Nguy hiểm chí mạng ập tới, bọn chúng trực tiếp buôn tay chuyển người, đạp lên lưỡi hái phi thân lên cao tránh né thành công chưởng pháp.
"Xẹttt". Huỳnh Giao đã lâu không xuất hiện, cả người một tầng lôi điện, mắt đỏ như máu, khí thế khiếp người nào còn bộ dáng ngây ngô ngày trước, như vũ bảo lao tới ngay không, thời khắc hai tên hắc y nhân bay lên đại đao khủng bố trên tay nàng đã bổ tới tên bên trái.
Xẹt, xẹt,..
Tên bên trái hốt hoảng vận chuyển linh lực ngập tràng hai tay, song chưởng thẳng tới lam đao, Enn~, mai mắn giằng co.
"Ngươi chết cho ta". Tên bên phải lúc này thấy Huỳnh Giao đang bị đồng bọn cố định liền một chưởng âm tàn thẳng về phía nàng.
Phụt. Nhưng chân hắn bổng bị kéo lại mất đà làm mất thế công, Lý Diệu Hoàng bên dưới mặt đất kéo mạnh tấm lụa trắng không biết khi nào đã buộc chặc vào chân kẻ địch, giúp đồng đội có thêm một khắc trống trải.
"Nộ tuyệt đao pháp, Trảm gian sơn!"
Huỳnh Giao nhân cơ hội thét dài một tiếng, cả người loạn vũ 360° trên không tung gần trăm đao trong tích tắc.
Đùng đùng đùng đùng.... Tên hắc y nhân bên trái bất ngờ không thể tính đến thực lực của một luyện khí kì thế này, không kịp phản ứng, trúng trọn một chiêu, bị chấn bay thổ huyết.
Một Luyện Khí đỉnh phong trực tiếp cận chiến, không dùng kỹ xảo nhưng chém đến một thối thể kì tầng 1 hộc máu, nói cũng không ai tin.
Xẹtt~~. Xé rách mãnh vãi trắng, tên hắc y nhân bên phải lúc này đã thoát khỏi trói buộc, Huỳnh Giao lại đang mất đà vì thế công, hai tai hắn lại tụ linh lực ý định chưởng tới.
Vùu~. Một mãnh băng sắc nhọn đúng ngay lúc này lại xoắn tới ngay mi tâm, chỉ còn 4m, tên hắc y nhân bên phải bắt buộc phải từ bỏ lần nữa mà bay ngược về phía sau đỡ đồng bọn đang bị thương rơi xuống.
Lý Diệu Hoàng cùng Tần Hạ Băng không đuổi kịp tốc độ bọn chúng thì liền chạy về phía nhau tụ hợp.
Huỳnh Giao tiếp đất, lúc này cả người lôi điện vất vả nhờ đặt thù thể chất tích tụ từ lúc đầu đã hoàn toàn tiêu tán, tầng lôi linh trên lưỡi đao cũng đã phù du, nàng nhảy lùi về sau Tần Hạ Băng và Lý Diệu Hoàng, nhắm mắt bắt đầu tích trữ lần nữa.
Thứ tự đứng tam nữ lúc này lần lượt là Tần Hạ Băng, Lý Diệu Hoàng, Huỳnh Giao, mỗi người cách nhau một khoảng xa.
Phía bên kia chiến tuyến, tên hắc y nhân bị thương đã bắt đầu đứng lên, tuy hắn bị Huỳnh Giao đánh tới học máu nhưng tu vi quá chênh lệch quá nhiều nên cũng thương thế cúng không có gì hệ trọng.
Cả hai phe chiến trường cứ thế bất động nhìn nhau.
Qua không lâu hai tên hắc y nhân đã bắt đầu cảm thấy quái lạ, nhìn nhau rồi lại nhìn về phía Huỳnh Giao ở xa cả người đang ẩn hiện một luồng tia sáng, chúng như có điều chợt hiểu mà liếc nhau một cái xác minh kế hoạch rồi lập tức dồn linh linh lực vào tay xem như vũ khí lao thẳng lên tấn công!!
Trái với dự đoán của tất cả mọi người, đối mặt thế công của bọn chúng thì Tần Hạ Băng đứng ngay tuyến đầu bổng nhiên chủ động lao lên.
Hai hắc y nhân cả kinh khó hiểu, nhưng lại thấy ánh sáng từ người Huỳnh Giao đã bắt đầu loá mắt liền càng thêm vội vả gia tăng tốc độ dưới chân.
Hai phe đối địch tiếp cận, hai hắc y nhân tay đan vào nhau một quyền thẳng tới.
Tần Hạ Băng nhanh lẹ xoay eo, nghịch thiên né tránh đòn thế nhưng lại vô tình để bọn chúng lọt ra sau.
Tên bị thương như đã tính trước, lúc này quay bặc cả người chặn lại Tần Hạ Băng.
Tên lành lặn đã tránh thoát, cả người lang toả linh lực khiếp đảm phi thân một chưởng xé rách không khí thẳng tới tuyến sau.
"ĐÙNG". 'Song nha thuẫn' cứng cõi hoá giải đòn thế, Lý Diệu Hoàng và tên lành lặng giằng co bất động, không ai có thể làm gì.
VÙ~~. Tên bị thương tận dụng vị trí đứng trực tiếp bỏ qua Tần Bạ Băng, như một mũi tên lướt qua Lý Diệu Hoàng vụt ra sau, một chưởng xé rách không khí lao thẳng đến Huỳnh Giao đang ở xa!
Thấy đồng bạn đã sắp đắc thủ, tên lành lặng đang mặt đối mặt với Lý Diệu Hoàng qua lớp "Song nha thuẫn", mắt không thể che dấu sự đắc ý mà nhếch miệng:
"Ngươi là quân sư? Ha, các ngươi biết dùng mưu, chúng ta lại không biết???????"
Lý Diệu Hoàng mặt lạnh không nói.
Thái độ của đối thủ u lãnh như vậy chỉ càng làm tên lành lặng tương dương tự đắt:
"Để ta đoán nha, lúc này nha đầu băng hệ kia sẽ đánh lén ta". Dứt câu hắn trực tiếp quay vù ra sau, nhưng trước mặt lại chẳng có ai, mà sau lưng chỉ có một giọng nữ âm trầm vang lên:
"Đừng quay lưng về phía đối thủ nha."
Ngay khắc đó ánh sáng loá mắt trên cả người Huỳnh Giao bổng nhiên vụt tắt hoàn toàn. Vùuu~. Nàng mở mắt vung một đao hung hiểm tấn công tên bị thương đã tới gần.
Thì ra ánh sáng đó là quang hệ hiệu ứng Lý Diệu Hoàng bài ra nhằm kích động hai hắc y nhân đẩy mạnh thế công mà cô lập nhau ra.
Phía bên kia, sau giọng nói âm lãnh như từ U Minh vực vọng lại là một quả cầu lửa 4m khiếp người đánh thẳng tới lưng tên lành lặng.
"Ầm."
"Chu Tước chi hoả, Cung Ly Hoả" mà Phượng Tiểu Tịch vất vả tích tụ từ đầu đến giờ. Tuy kích thước hoả cầu không ấn tượng lắm nhưng cũng là thần hoả, tên lành lặn khinh địch không phòng ngự, ăn trọn một kích nhanh chóng bị thiêu thành người lửa chạy loạn khắp nơi, bên miệng là tiếng la hét đau đớn thấu trời xanh.
"AAAAAAAAAAAAAAAAA..."
Tên bị thương nghe tiếng thét của đồng đội thì lòng nóng như lửa đốt, lúc này tuy hắn vẫn chiếm thượng phong nhưng dứt mãi không được khi đối đầu thế công cố chấp, thà chết cũng không sợ, bị thương cũng không lùi của Huỳnh Giao, chỉ có thể toàn lực chống đỡ, không thể làm gì, nào ngờ còn chưa bi ai xong đã có thêm một Tần Hạ Băng tiến lại vậy công.
Huỳnh Giao cùng Tần Hạ Băng lần đầu tiên phối hợp nhưng lại cực kì ăn ý, một người tấn công, một người phòng thủ.
Một người vung đao, vừa tấn công đối phương vừa tạo khoảng trống. Một người dùng chưởng "vây nguỵ cứu triệu", hướng những khoảng trống do đồng đội tạo ra mà gây uy hiếp, ép đối phương phải huỷ bỏ thế công.
Keng, keng, keng, keng,...
Đánh hơn trăm chiêu, hai thiếu nữ đánh tới nổi miễn cưỡng coi như ngang nhau với tu sĩ trên mình một đại giai, mặt dù kỹ năng chiến đấu đơn lẽ của hắc y nhân không ra sao, vũ khí lại bị mất, không còn chiêu thức đa dạng để sử dụng, lại còn bị thương, nhưng chênh lệch tu vi vẫn quá lớn, tốc độ gã hắc y nhân cứ như nhìn thấu tương lai, luôn đi trước các nàng 5 6 bước, nhị nữ phải bắt buộc phải tung ra những đòn thế hoàn hảo, cực kì e dè, không thể chủ động tấn công, vì vậy hai bên không ai chiếm được lợi thế.
"Bịch."
Và rồi tiếng kêu của tên lành lặn chấm dứt, chết không thể chết hơn, hoá thành tro bụi. Tên hắc y nhân bị thương còn lại lòng đầy phẫn nộ, nhưng có kinh nghiệm từ nhóm bên cạnh bị hạ trước đó nên hắn vẫn cố giữ bình tỉnh mà tiếp tục ứng chiến với hai thiếu nữ trước mặt.
"Ta tới giúp đây!". Rồi bổng Lý Diệu Hoàng cũng cầm 'Song nha thuẫn' lao vào hiệp trợ.
Nhưng trái ngược với suy đoán của mọi người, không biết là do Huỳnh Giao và Tần Hạ Băng đã đánh lâu nên xuống sức, hay do Lý Diệu Hoàng phối hợp quá ngu, "đùng", nàng vừa bay vào đánh được mấy chiêu đã bị chưởng văng.
Sực. Tiếp theo là Tần Hạ Băng cũng bị đánh bay ngược ra xa, té trên đất không thấy đứng dậy.
ẦM~~~. Lý Diệu Hoàng mới vừa gượng dậy, thì đã thấy Huỳnh Giao oanh tạc nãy giờ cuối cùng cũng đã bị đánh bay, còn tên Hắc Y nhân thì mắt đầy tơ máu, đối diện phẫn hận nhìn nàng.
Tần Hạ Băng thì nằm trên đất, Huỳnh Giao thì mới bị đánh văng, mà nàng đã dùng 3 lần "Song nha thuẫn", cả người linh lực không còn một giọt, Băng Băng, Tiểu Tịch cạn sạch linh khí, đã hết chủ bài có thể sử dụng. Tình thế ngàn cân treo sợi tóc làm Lý Diệu Hoàng "Ách" một tiếng lui ra sau, tươi cười dụ dỗ:
"Có gì từ từ nói huynh đệ, ta và ngươi đều là một sinh linh có sinh mạng á, chúng ta đều là người thông minh, tên kia là do ngu ng"
"Ngươi Chết Cho Ta!!!!!!". Tên hắc y nhân không nghe được nữa, bạo rống dâng lên cả người linh lực, chân quật một dậm khí thế xuống mặt đất, ý định đâm thẳng về phía Lý Diệu Hoàng, nhưng hắn bỗng nhiên....... trượt chân, cả người đổ ầm một bên do mất thăng bằng.
Ngay tích tắc đó Huỳnh Giao như một mũi tên xuyên thẳng đến thét lớn:
"Nộ tuyệt đao pháp, Phách thiên nhai!"
Lôi đao trên tay hung dũng một loé quơ ngang, lưỡi trăng liềm liếm nuột nà ngưng thật rồi quyết tuyệt đi tới, "Xẹt~~~", Chia nữa hắc y nhân. Trận chiến kết thúc.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)