Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 59 + 60: Hình bóng

506 0 2 0

Nét diễn của tam nữ thật quá lắm rồi, nhưng tiểu khả quả là tiểu khả, Dương Tiểu Ly không phát hiện mà liền tin là thật. Nhưng nàng chỉ nhìn "xác" năm cô gái đang nằm la liệt trên mặt đất, giọng mếu máo xin lỗi:

 

"Nếu các ngươi tới đây không có ý xấu thì cho ta xin lỗi. Nhưng các ngươi cũng làm cho phòng của ta đầy nhiễu cốt tán, ta không dám ở đó nữa, làm ta mất phòng ngủ đó, các ngươi cũng nên cảm thấy an ủi mà yên nghĩ đi nha. Nếu sau này cha ta quay lại, ta sẽ nói......"

 

Nghe tới khúc bỏ phòng thì Bạch Vân đã mắng thầm Dương Tiểu Ly ba ngàn tiếng, lúc này đầu nàng bổng nhiên lóe lên một "sáng kiến" khác, lập tức truyền âm nhóm với bốn cô bạn cũng đang cười khổ trong lòng nằm xung quanh:

 

"Nha đầu này quá vô trách nhiệm, kế hoạch của ta thất bại rồi. Hay chúng ta đổi sang diễn ác nhân đánh nữ hài đi, một người làm ác nhân đánh bốn người còn lại, dụ nha đầu kia mở cửa cứu người."

 

Lục Linh nghe tới diễn xuất thì không suy nghĩ gì, liền hớn hỡ đồng ý:

 

"Được đó, chúng ta tiếp tục diễn đi."

 

Nghe có người đồng ý, Bạch Vân lập tức như cũ cường thế:

 

"Được, vậy kế hoạch là Hắc Hắc sẽ đánh bốn người chúng ta ngã lăng trên đất, rồi chúng ta sẽ cầu cứu dụ nha đầu kia mở cửa ra."

 

"Sao ta phải diễn vai ác vậy?". Lý Diệu Hoàng liền bức xúc truyền âm.

 

"Vì ngươi nhìn giống ác nhân nhất."

 

Bạch Vân giọng như hiễn nhiên mà đáp xong lại không cho Lý Diệu Hoàng có cơ hội phản đối, nàng cùng Lục Linh, Huỳnh Giao lập tức đứng bật dậy, làm Dương Tiểu Ly ở phòng cơ bên hoảng hốt mà la toán lên:

 

"MA, người chết sống lại aaaaaaaaa."

 

Nghe giọng hét của nữ hài Lý Diệu Hoàng đã biết mình không thể làm gì khác ngoài "theo lao" ba đồng bạn. Nàng đứng bật dậy, ám linh xích phóng xuất ám hệ linh lực đen tuyền bao phủ cả người, mặt hờ hững mà cười gằn:

 

"Các ngươi cũng không trúng độc. Được, khá lắm, ta sẽ tiễn các ngươi một đoạn đến hoàn tuyền rồi đem theo Dương Tiểu Ly!"

 

Dương Tiểu Ly chỉ kịp "Ồ" một tiếng bất ngờ, Lý Diệu Hoàng đã một chưởng lao lên Lục Linh.

 

Trái với diễn xuất quá xuất sắc của Lý Diệu Hoàng, Lục Linh lại chủ động vướng người tới đón chưởng, rồi nàng lại "A" dài một tiếng dài, quay vài vòng mới ngã lăng trên đất.

 

Ngươi diễn thật sự quá giả đó!!! Lý Diệu Hoàng nhìn nụ cười mỉm của người đang nằm trên đất mà thật nghi ngờ đam mê diễn xuất của cô bạn nhỏ.

 

Giọng nói khó hiểu hốt hoảng của Dương Tiểu Ly lại vọng lại: "Các ngươi tại sao lại đánh nhau, ta biết rồi, các ngươi không phải đồng bạn phải không, vậy ai mới là phe tốt?"

 

Lý Diệu Hoàng hoàng hồn mà tập trung vào vai diễn. Nàng lập tức quay sang Bạch Vân cười khinh bỉ:

 

"Các ngươi quá yếu, mau nạp mạng!"

 

Nói xong nàng cũng một chưởng hời hợt tới Bạch Vân, Bạch Vân theo sau cũng làm y Lục Linh, Dương Tiểu Ly lại hò reo lần nữa.

 

Tình huống Huỳnh Giao sau đó cũng y như vậy, nhưng sau khi nàng ngã xuống, Lục Linh bổng dơ tay lên cao, làm giọng bi thảm:

 

"Tiểu Ly hãy mở cửa phòng cứu bọn tỷ, ác nhân quá mạnh!!"

 

Huỳnh Giao cũng ngây ngô bi thương hùa theo: "Đúng vậy đó bé gái, bọn tỷ là tới giúp muội."

 

Giọng nói non nớt có thêm mấy phần gấp gáp của Dương Tiểu Ly vang lên: "Các ngươi làm gì vậy hả, mau dừng tay lại đi!!!"

 

Lý Diệu Hoàng thật không nở nhìn thẳng ba kẻ phía sau, nàng quay lưng về phía bọn họ, lúc này mặt đối mặt với Tần Hạ Băng, nở một cười gian xảo:

 

"Chỉ còn có ngươi, chuẩn bị chết đi!"

 

Nói xong vẫn một chưởng đánh tới, nhưng khi gần đánh trúng đối phương.

 

Chát.

 

Tần Hạ Băng xụ mặt, tay lấy tốc độ như sét đánh vung ngang phá giải.

 

Tần Hạ Băng từ lúc nghe kế hoạch của Bạch Vân chỉ có một dòng suy nghĩ: "Bị đánh ngã lăng trên đất? Mình bị Lý Diệu Hoàng đánh ngã lăng? Mình thua Lý Diệu Hoàng? Không chịu!"

 

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Lý Diệu Hoàng tay bị hất văng ra vẫn thơ thẩn mà nhìn người đối diện, thấy khuôn mặt của đối phương vẫn không có cảm xúc gì, còn nghi ngờ mình là gặp ảo giác nên nàng lại lao lên lần nữa:

 

"Chuẩn bị chết đi!". Lý Diệu Hoàng lại một chưởng thẳng tới

 

Tần Hạ Băng mặt lạnh, lại tay tốc độ sét đánh vung ngang.

 

Chát.

 

Lý Diệu Hoàng bị hất ra lần nữa chính thức khó hiểu, chớp chớp mắt mà nhìn người đối diện. 

 

Nhưng thanh âm của ba kẻ đằng sau lại vọng lại:

 

"Ồ, ta đoán đúng rồi, tỷ tỷ mặc áo đen là người xấu."

 

"Đúng vậy, hãy mở cửa cứu bọn tỷ."

 

"Bé gái ngoan phải mở cửa cứu người đó!"

 

Tình thế cấp bách, mặc dù Lý Diệu Hoàng không hiểu gì, nhưng nàng vẫn lấy thế thử lại lần nữa:

 

"Mau nạp mạng."

 

Nói xong, tay phải Lý Diệu Hoàng lại một lần nữa đánh tới Tần Hạ Băng, chát, Tần Hạ Băng lại dễ dàng phá giải. 

 

Nhưng lần này tay trái Lý Diệu Hoàng cũng theo sau tấn công. 

 

Tần Hạ Băng phản ứng cực nhanh, nghiêng người né tránh, tiện đà đánh thêm một chưởng. 

 

Lý Diệu Hoàng cũng không chịu thua kém phản công. 

 

Hai nàng quyền cước đối nhau được thêm năm chiêu, đùng, Lý Diệu Hoàng bị Tần Hạ Băng một chưởng lùi ra sau ba, bốn bước. Khi mới dừng lại nàng liền phẩn uất quát về phía người đối diện:

 

"Đau thiệt đó, ngươi đánh thiệt sao hả?". Dứt câu liền xông lên tiếp tục tấn công Tần Hạ Băng. 

 

Hai nàng cứ thế từ đùa giỡn mà nghiêm túc đánh lên, linh lực văng búa xua cả gian phòng; mà quên cả mục tiêu Dương Tiểu Ly đang vì hai nàng đánh nhau quá đẹp mắt mà từ phòng bên cạnh cổ vũ:

 

"Ồ, đánh hay lắm, cố lên lạnh tỷ tỷ, đúng rồi đánh nàng!!"

 

Kế hoạch chính thức phá sản.

 

"Aaa~". Đang tới lúc Lý Diệu Hoàng cùng Tần Hạ Băng tế xuất vũ khí thì Dương Tiểu Ly từ cổ vũ bổng chuyển sang la thất thanh:

 

"Sao ngươi tới đây được. Đứng lại! Không được tới đây! Cứu người aaa."

 

Lý Diệu Hoàng hoảng hốt vội dừng tấn công, nhưng khi nhìn lại thì thấy cửa phòng đã mở, trận pháp của Dương Văn Minh để lại cũng đã phá, Bạch Vân lại không thấy đâu.

 

Bốn người các nàng đồng loạt thở phào nhẹ nhõm rồi chỉ đứng trong phòng chờ đợi.

 

Quả nhiên qua một lúc Bạch Vân vai vác về một nữ hài tóc vàng óng, khuôn mặt bầu bầu như hình bán nguyệt vẫn còn rất non nớt, trên người khoác một bộ lam y xa xỉ nhưng đã có chút cũ kĩ.

 

Vẻ ngoài tuy là có phần giống nhau, nhưng Dương Tiểu Ly lại thiếu đi mấy phần cao quí, mấy phần kiêu ngạo nằm tận sâu trong cốt tuỷ của Tần Hạ Băng, nên nàng lại hình thành một phong cách dễ gần khác.

 

Bạch Vân mới vừa đặt nàng xuống đất, Dương Tiểu Ly liện vội lui nhanh về sau, ánh mắt đầy sợ hải và nghi ngờ hướng về phía ngũ nữ, nhưng giọng có chút trách cứ:

 

"Các ngươi là ai? Tại sao lại bắt ta? Con gái ai mà lại thô bạo như vậy?"

 

“Ta thô bạo?”. Bạch Vân tạc mau đưa cao mãnh tóc vẫn còn dính bột mì của mình lên: "Ngươi làm tóc bổn mỹ nhân dính đầy bột mì là gì đây? Làm hỏng tóc của nữ nhi là tội gì đây hả?"

 

Dương Tiểu Ly có chút cuối đầu chột dạ, nhưng chỉ sau giây lát"A" lên dài một tiếng thông suốt:

 

"Aaa, các ngươi không trúng nhiễu cốt tán. Các ngươi lừa trẻ con, các ngươi là người xấu!!"

 

Bạch Vân còn định tiếp tục nói lại với nàng thì bị Lục Linh kéo tay áo ngăn lại. 

 

“Muội có phải là Tiểu Ly?”. Lục Linh bước lên phía trước, nở một nụ cười dịu dàng nhìn Dương Tiểu Ly:

 

“Tỷ tên Lục Linh, muội đừng hiểu lầm, bọn tỷ không phải người xấu. Bọn tỷ làm vậy chỉ muốn gặp muội mà thôi."

 

Thấy nữ hài đã vì Lục Linh mà nở nụ cười, nhưng mọi người còn chưa kịp vui mừng thì giọng nói âm trầm của tiểu nữ hài lại tức khắc vang lên lần nữa:

 

"Các ngươi đến đây làm gì? Ta không tin các ngươi."

 

Nụ cười ngây ngô vừa loé lên đã biến mất, Dương Tiểu Ly lại quay về vẻ nghiêm nghị, làm Lý Diệu Hoàng không khỏi dư quan khoé mắt lén liếc về Tần Hạ Băng, Thật rất giống.

 

"Bọn tỷ là theo lời cha muội tới đây dẫn muội ra ngoài chơi đó, đây là bằng chứng". Lục Linh vẫn rất kiên nhẫn với trẻ con, cười dịu dàng đưa lên nhẫn không gian.

 

"Đúng đó bé gái". Huỳnh Giao ngây ngô dang rộng hai tay hùa theo:

 

"Bọn tỷ sẽ dẫn muội ra ngoài chơi thật vui, thật vui luôn. Không cho bọn rùa đen kia khi dễ muội đâu nha bé gái."

 

Dương Tiểu Ly nghe lời của Huỳnh Giao nói vậy thì nín cười, nhưng khi hiễn nhiên nhìn một lúc không nhận ra nhẫn không gian thì giọng lại trở lại đề phòng:

 

"Ta không biết đây là thứ gì, không thể xác định các tỷ là người tốt."

 

Cũng không biết vì quyển nhật kí kia, hay là vì thái độ đề phòng mà một nữ hài 7 tuổi vốn hồn nhiên không nên có, hay là vì một ai đó khác; Lý Diệu Hoàng thật không muốn sự nghiêm nghị tiếp tục xuất hiện trên gương mặt non nớt của Dương Tiểu Ly.

 

Nàng liền gọi Băng Băng đang nghĩ ngơi trong không gian linh sủng đưa lên tay:

 

“Đây là Băng Băng, có phải rất khả ái?”

 

Quả nhiên mới nhìn thấy Băng Băng, Dương Tiểu Ly liền hai mắt sáng rực mà "Ồ" lên một tiếng thích thú,  vô thức đưa ra hai tay nhẹ nhàng đón lấy tiểu miêu. 

 

Lần này không cho nàng kịp trở về vẻ đề phòng, Lý Diệu Hoàng tiếp tục triệu hồi nhật ký của Dương Văn Minh quơ quơ bên tai như quạt mát, giọng làm như khó hiểu:

 

"Tỷ tên Lý Diệu Hoàng,... Nhưng không biết muội có nhớ chuyến đi Ngan Hung động năm ngoái và Thuỷ Linh đàm ba tháng trước. Nhưng thật không biết phải gọi muội là gì. Tiểu nhõng nhẽo? Bách ướt nhỏ? Hay là Tiểu Tè D"

 

"Không cho nói nữa!". Dương Tiểu Ly mặt đỏ bừng lớn tiếng chặn lại.

 

Lý Diệu Hoàng hài lòng đưa nhật kí lên trước mặt, giọng rất đắc ý mà tiếp tục trêu chọc:

 

"Ai da, việc này không được rồi, tỷ còn phải chứng minh là chúng ta được cha muội phái tới. Để ta đọc một trang nhật ký của cha muội nha.

 

Ùm, ùm, sáng nay tiểu bánh ướt nên đổi thành Tiểu Tè"

 

Dương Tiểu Ly tới đây liền nhào người tới Lý Diệu Hoàng hối hả giựt lại nhật kí, mặt đỏ bừng lớn tiếng:

 

"Đừng đọc nữa, đừng đọc nữa. Ta tin tỷ, đừng đọc nữa mà."

 

Lý Diệu Hoàng nhếch môi nhẹ nhàng trả lại nhật ký cho cô bé rồi cuối đầu cười trộm.

 

Dương Tiểu Ly dựt lại, lật ra thì thấy trang giấy Lý Diệu Hoàng đang dỡ không có chữ nào, biết mình đã bị lừa, nữ hài mếu máo trong giây lát rồi nhìn qua lại một chút, liền bước tới kéo kéo tay áo, mắt rưng rưng nhìn Tần Hạ Băng mà đáng thương:

 

"Lạnh tỷ tỷ đánh tỷ ấy, tỷ ấy lừa muội, tỷ ấy là người xấu."

 

Tần Hạ Băng từ lâu đã bị hình ảnh tiểu bạch miêu trên tay tiểu nữ hài làm cho tâm mềm nhũng, nhưng nàng đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Dương Tiểu Ly, ngữ điệu lại không thể nghiêm túc hơn:

 

"Nàng ta tuy không những hay nguỵ biện, còn là tiểu phôi đản, lại dụ dỗ tiểu nữ hài thuần thục như vậy."

 

"Ngươi đừng tiếp tục dùng giọng đứng đắn như vậy để nói sai sự thật về người khác được không?". Lý Diệu Hoàng phát hoả.

 

Tần Hạ Băng như không nghe thấy nàng, vẫn tiếp tục giải thích cho Dương Tiểu Ly:

 

"Nhưng tỷ không thể đánh nàng cho muội, vì nàng không phải người xấu. Nàng cũng cùng bọn tỷ bị rất nhiều người truy đuổi, cũng phải đánh nhau với kẻ khác, cũng phải mạo hiểm, liều mình mới đến được đây. Tất cả đều là vì có thể dẫn muội ra ngoài. 

 

Người như vậy có đáng đánh, người như vậy sao có thể có ý xấu với muội? Muội nên nhớ kỹ, không phải muội cứ thấy một người đối xử tốt với muội thì người đó là người tốt, người làm muội không hài lòng thì đó là người xấu. 

 

Đó chỉ là vẻ bề ngoài, muội cần suy nghĩ nhiều hơn để thấu triệt mục đích hành động của một người, không chỉ dựa vào sở cảm của bản thân."

 

Tần Hạ Băng chậm rãi, kiên nhẫn nói ra những lời mà người khác gọi là sến súa này để giải thích cho một nữ hài, nàng lúc này thật xinh đẹp, sự xinh đẹp của sự chân thành và nghiêm túc. Lý Diệu Hoàng không khỏi đờ người mà không thể rời mắt vị tiên nữ thon gầy bên cạnh.

 

Nghe xong, sau khi suy nghĩ một chút, Dương Tiểu Ly bổng bước lùi ra sau, cuối đầu xin lỗi, nhưng không chỉ Lý Diệu Hoàng mà là tất cả ngũ nữ:

 

"Tiểu Ly xin lỗi vì đã nói các tỷ là người xấu, Tiểu Ly quá vội vã, các vị tỷ tỷ tha lỗi cho Tiểu Ly."

 

Lục Linh vội vàng xua tay: "Không có gì đâu, muội đừng để trong lòng."

 

"Coi như cũng không uổng công tới đây". Thấy nàng lễ phép như vậy thì Bạch Vân gật gật đầu hài lòng.

 

"Bé gái như vậy mới ngoan!". Huỳnh Giao cũng rất hài lòng với nữ hài nha!

 

Lý Diệu Hoàng lúc này cũng hồi thần, liền thêm lời:

 

"Đề phòng người khác cũng rất tốt không phải là không tốt. Muội lúc nãy cũng là vì sợ hãi mà ảnh hưởng, không cần phải đè nặng như vậy."

 

"Ý ngươi là ta quá nghiêm khắc với nàng?". Tần Hạ Băng nhíu mày nhìn sang.

 

Lý Diệu Hoàng "Ách" lên một tiếng: "Ách, ta không phải có ý đó, ta ý nàng thật chỉ là trẻ co"

 

"Tuổi tác không quan hệ ở đây, nên nói cho nàng những chuyện này sớm một chút để nàng có thời gian suy ngẩm thêm". Tần Hạ Băng hai tay quàng ngực chen ngang Lý Diệu Hoàng.

 

"Đúng là vậy, nhưng ngươi cũng nên cho nàng có khoảng không vui chơi chứ!". Lý Diệu Hoàng đã bị khiêu khích.

 

"Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, không ảnh hưởng đến khoảng không vui chơi của nàng”. Tần Hạ Băng không dễ dàng buôn tha.

 

"Nhưng....."

 

Dương Tiểu Ly một bên sờ sờ Băng Băng đang bán manh, một bên chăm chú nhìn hai nữ tử 14 tuổi đang cãi nhau vì dạy dỗ mình, hình ảnh cha mẹ những buổi sáng bình yên bất giác hiện lên. Tuy có đôi chút khác biệt, nhưng cũng đủ khiến hai hàng lệ vô thức chảy dài trên má Dương Tiểu Ly.

 

Huỳnh Giao ngây ngô đứng một bên tiếp tục "học chui" thì bất ngờ thấy bé gái mắt đỏ hoe ướt át, nàng gấp đến độ quơ tay múa chân, nói năng lắp bắp:

 

"B.. Bé.. Bé gái... ngươi s-sao lại khóc dạ?"

 

Hai kẻ đang cãi lên kia nghe Huỳnh Giao nói vậy lập tức dừng lại, khi quay sang nhìn Dương Tiểu Ly thì cả hai đều hoảng sợ xanh mặt. 

 

Lý Diệu Hoàng vội ngồi xổm xuống trước mặt nữ hài xin lỗi:

 

"T-tỷ có nói gì sai sao? Nếu có thì nói cho tỷ biết, tỷ sẽ sửa, muội đừng khóc nữa nha."

 

"Không phải". Dương Tiểu Ly lắc đầu quẹt quẹt nước mắt, nức nở giải thích:

 

"Chỉ là hai tỷ thật giống với cha mẹ Tiểu Ly lúc tranh cãi, nhuội nhứm hẹ qué, oaaaa". Nói đến câu cuối nàng đã nhịn không được "Oa" lên khóc lớn.

 

(muội nhớ họ quá).

 

Lý Diệu Hoàng cùng Tần Hạ Băng nghe nàng nói những câu đầu còn đỏ mặt thẹn thùng, nhưng đến khi hài đồng khóc toán lên lại cùng bối rối, không biết nên phản ứng ra sao.

 

"Cha, mẹ muội thật rất thương muội". Lục Linh ngồi xổm xuống bên cạnh Dương Tiểu Ly, ánh mắt có một tia cô đơn và ngưỡng mộ, bắt đầu mở lời dụ dỗ:

 

"Muội yên tâm, bọn tỷ sẽ dẫn muội ra khỏi đây, rất mau sẽ gặp lại họ."

 

"Đúng đó, bọn tỷ sẽ không để bọn rùa đen kia khi dễ muội, rất nhanh muội sẽ gặp lại được cha mẹ nha". Huỳnh Giao liền khả ái dơ lên nắm tay nhỏ hùa theo.

 

Bạch Vân xưa nay chưa an ủi ai bao giờ, nên nàng không biết nên phản ứng ra sao liền lấy ra bản đồ đặt lên bàn đá lớn tiếng:

 

"Được, chúng ta mau tìm đường ra khỏi đây thôi. Như vậy mới có thể để nha đầu này gặp được cha mẹ."

 

"Bạch Vân nói đúng, đây là việc nên làm nhất ở thời điểm hiện tại". Tần Hạ Băng cũng không biết nên an ủi thế nào, nên lập tức hưởng ứng theo.

 

Ngay sau khi lau khô nước mắt, Dương Tiểu Ly cùng Lục Linh, Huỳnh Giao cũng lập tức tiến lại xem bản đồ. 

 

Lý Diệu Hoàng cũng giống như Lục Linh, nàng tuy có cha, có mẹ, nhưng từ nhỏ đến giờ chưa cảm nhận qua sự ấm áp của một gia đình thật sự. Nhưng nàng là loại người chỉ nói lời thẳng thắn với người nhà, nên khi nghĩ đến nét chữ của Dương Văn Minh ở những trang cuối nhật kí, nàng chỉ hi vọng là mình đoán sai mà không mở được lời an ủi nào, đành đi theo phía sau cùng tứ nữ và Tiểu Ly sôi nổi trao đổi về đường ra khỏi thạch thất.

 

Tuy Dương Tiểu Ly còn nhỏ, nhưng nàng đã được Dương Văn Minh dặn dò chu đáo, lại ở đây một mình hơn hai tháng trời, có thời gian xem xét kỹ lưỡng. Nên có thể nói, hang đá này chính là địa bàn của nàng.

 

Được "đại dương" của sơn động hỗ trợ, ngũ nữ càng hiểu rõ hơn về đường đi cũng như trận pháp nơi đây, rất nhanh các nàng đã chọn được lối ra thích hợp nhất.

 

Cũng không chần chờ gì, lục nữ lập tức theo lộ trình đã định thẳng tiến ra khỏi sơn động. 

 

Nhưng chỉ mới đi được hơn một canh giờ, lại có biến cố xảy ra. 

 

Bạch Vân đang như cũ đặt nhẫn không gian lên cơ quan trên tường đá để mở ra cơ quan tiếp theo thì vách đá bốn phía xung quanh dao động kịch liệt, 

 

Ầm, Ầm, Ầm,…

 

Nhưng chỉ giây mọi thứ lại yên tỉnh trở lại…

 

Lục nữ hai mắt nhìn nhau, trao đổi một lúc vẫn không ai biết đã xảy ra chuyện gì, các nàng đành quyết định thử mở thêm một cơ quan khác.

 

Bạch Vân tiến tới đưa nhẫn không gian vào một cửa đá khác, quả nhiên bốn phía tường đá lại run lên kịch liệt, nhưng lần này Bạch Vân liền tận dụng cơ hội nhanh tay đưa thêm linh khí của nàng vào đó.

 

Sau một hồi im lặng trầm mặt, Bạch Vân bất ngờ chạy về phía đường cũ, một lần nữa đưa lên nhẫn không gian mở ra cơ quan. 

 

Nhưng lần này không có động tỉnh gì xảy ra, cửa đá yên ắng, nuột nà mở ra. 

 

Bạch Vân không dừng lại, tiếp tục chạy xung quanh, mở ra hai cơ quan khác nữa, nhưng một cái yên lặng, một cái lại run động không thôi.

 

Nàng vội vã lấy nhẫn không gian xuống, vừa lao thẳng hướng đường cũ, vừa lớn tiếng truyền âm:

 

"Mau theo ta!"

 

Lý Diệu Hoàng cũng không nghĩ gì mà vội vã đuổi theo, khi nghe Bạch Vân giải thích thì mới hiểu ra vẫn đề, nàng bắt đầu phân tích tình huống.

 

Chỉ khi mở các cơ quan chưa mở lần nào thì hang đá mới run động, chứng tỏ là những kẻ bên ngoài đã điều khiển được pháp trận ở đây. 

 

Khi Bạch Vân mở cơ quan, nhẫn không gian đại diện cho trận pháp cũ sẽ xung đột trận pháp của kẻ địch, làm mặt đất run động, đồng thời vì điều đó bọn chúng có thể cũng sẽ phát hiện vị trí của phe ta, đồng nghĩa với việc các nàng không nên mở thêm cơ quan mới nào nữa, các cửa đá mới không thể sử dụng được nữa.

 

Còn khi Bạch Vân mở các cơ quan đã mở từ trước không có động tỉnh gì là vì lần kích hoạt trước thời gian rất gần, cơ quan vẫn còn lưu lại dấu ấn. Điều đó cũng đồng nghĩa bọn chúng không phát hiện hành tung của phe ta, các cơ quan từ hôm qua đến giờ được kích hoạt vẫn có thể sử dụng.

 

Bây giờ đến phần giải pháp:

 

Nếu muốn chạy, các nàng có thể dựa vào lối đi vào của ngày hôm qua để đi ra lần nữa, nhưng khả năng kẻ địch đã phát hiện là rất cao, lựa chọn này quá nguy hiểm.

 

Còn nếu muốn đánh thì thực lực và số lượng hai bên quá chênh lệch không thể so sánh nổi, chỉ mình các nàng thì chắc chắn không thể đánh lại.

 

Tiếp tục lẫn trốn cũng vô dụng, bây giờ bọn chúng có thể đã phát hiện vị trí của các nàng, nếu cứ tiếp tục ẩn nấp quanh đường cũ như vậy, kẻ địch phát hiện các nàng chỉ là vấn đề thời gian.

 

Nhưng mai mắn ngày hôm qua trước khi vào đây, Lý Diệu Hoàng đã dùng truyền âm phù liên hệ trước với người của Vân Trung liên minh, chắc bây giờ bọn họ đã đến bên ngoài chờ tính hiệu của các nàng.

 

Nhưng hang đá chẳng những ngăn cách thần thức bên ngoài đi qua, mà còn ngăn cả truyền âm phù liên lạc. Điều đó cũng đồng nghĩa các nàng phải ra khỏi đây mới có thể gọi viện binh. 

 

Và đường ra duy nhất là con đường hôm qua các nàng vào - một con đường nguy hiểm.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16