Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 95: Nhanh mà

406 0 2 0

"Lệ Vy!!!". Dương Hoàng Long nhăn mặt nghiêm nghị, đưa tay chặn lại cán kiến:

 

"Không phải chúng ta có thứ quan trọng cần tìm sao? Vẫn còn hi vọng thì đừng phí thời gian ở đây."

 

Không chỉ Liễu Lệ Vy ngưng lại cúi đầu xấu hổ mà còn Lý Diệu Hoàng khó hiểu. 

 

Âu Dương Như Ngọc thấy thế nhìn sang nàng giải thích:

 

"Cha ta khi ra ngoài làm việc gặp tà hoả làm bị thương, chỉ có dùng sinh linh do thuần thuỷ tinh hoa cùng thiên địa khai sinh luyện thành đan dược mới có thể chửa trị được, cũng vì vậy mà bọn ta mới tới đây á". Nói tới đây nàng liền cuối đầu yểu xìu:

 

"Nhưng xem ra đúng như lời Kim thúc nói, nơi đây thật có thuần thuỷ tinh hoa nhưng nhìn con đại mãng kia thì chắc không có sinh linh nào rồi."

 

"Ngươi đừng như vậy, chúng ta đi xung quanh tìm xem sao? Vẫn còn hi vọng."

 

"Đúng đó tiểu thư, lão gia các nhân thiên....."

 

......

 

Sau câu đầu của Liễu Lệ Vy thì cả bọn xúm lại khuyên nhũ một hồi rồi cùng nhau đi tìm vì sợ bị phục kích.

 

Riêng Lý Diệu Hoàng thì lòng khổ sở không thôi, nàng làm sao có thể để Lam Quỳ chịu chết được đây? Vị cha của bằng hữu mới quen kim ân nhân tương lai giúp nàng quay về gặp tứ nữ này thật không thể cứu được rồi...

———

 

Suy nghĩ mãi đến lúc tối thì Lý Diệu Hoàng bẽn lẽn lại gần Âu Dương Như Ngọc đang gụt đầu bên đốm lửa mới nhóm:

 

"Ta có chút đan dược rất thần kì, có lẽ sẽ không thể chửa trị cho tiền bối hoàn toàn nhưng biết đâu có thể kéo dài thọ mệnh giúp ngài tìm phương pháp khác."

 

"Cảm ơn ng"

 

"Hứ, đan dược của ngươi là Tịnh Thiếu đan trong truyền thuyết hả? Cha nàng ta là hoá thần kì cườ"

 

Âu Dương Ngọc Thư còn chưa cười khổ cảm tạ xong đã bị Liễu Lệ Vy phía bên kia chen ngang làm nàng nhíu mày mà cũng lên tiếng ngăn lại:

 

"Vy Vy, hắn chỉ có ý tốt thôi, ngươi sao có thành kiến với hắn quá vậy?"

 

Liễu Lệ Vy nghe vậy thì có chút chột dạ, nàng cũng không biết tại sao mình lại thường hay rất quá đáng với kiểu người có vẻ ngoài hắc ám này, nhưng mục đích câu nói của nàng vẫn chưa hoàn thành nên liền tiếp tục nhìn sang nam tử anh tử hững hờ:

 

"Việc đó thì không thể đi, ngươi tuy tu vi thấp nhưng chiến lực cũng không tệ, tuy không thể sánh bằng Hoàng Long nhưng có thể hơn Tả Bang. Có một việc ngươi có thể làm giúp Như Ngọc đó."

 

"Gì vậy Vy Vy, ngươi không thể xem trọng ta một chút được hả?"

 

Nhưng không ai quan tâm Tả Bang nói gì.

 

"Vy Vy không lẽ ngươi định nhờ hắn...?". Âu Dương Như Ngọc mở to mắt lớn tiếng tới đây thì nhìn qua Lý Diệu Hoàng, xong lại đỏ mặt cuối đầu, rồi lại thì thào định từ chối: 

 

"Không d"

 

"Chuyện gì cứ nói. Lờ~Ha~Hạ Hạ ta sẽ cố gắng hết sức". Tuy có chút khó hiểu nhưng Lý Diệu Hoàng thật rất cảm thấy rất có lỗi với vị bằng hữu nhiệt tình mới gặp này nên liền đồng ý.

 

Liễu Lệ Vy rất hài lòng với thái độ hào sảng của nàng mà vỗ đùi đứng bật dậy:

 

"Tốt, quân tử nhất ngôn, không làm là con rùa đen."

 

"Vy Vy, n-ngươi". Không quan tâm bất cứ ai, Liễu Lệ Vy chỉ tiếp tục trầm giọng với Lý Diệu Hoàng:

 

"Là vầy, Vũ thúc xưa nay rất tốt với Như Ngọc. Nhưng nữa năm trước thúc ấy cảm thấy bệnh trạng không ổn đã hạ lệnh lôi đài kén rể... 

 

Tuổi tác cũng chỉ giới hạn dưới 25 nên tu vi cùng lắm là trúc cơ đại viên mãng thôi, ngươi chắc sẽ lo được."

 

Lôi đài? Dưới 25 tuổi? Là muốn tìm người đủ khả năng bảo vệ cho con gái nhưng vẫn đồng lứa giúp nàng hạng phúc? Xem ra Vũ thúc này là thật rất yêu thương Như Ngọc.

 

Đang khi Lý Diệu Hoàng trầm tư thì Liễu Lệ Vy lại nói tiếp:

 

"Trận chung kết là ở thành Lưu Linh 3 ngày sau. Ngươi yên tâm chỉ là dành chức vô địch để ngăn cản việc vô lí này rồi bọn ta sẽ cùng khuyên Vũ thúc thôi... 

 

Nếu về không kịp hoặc ngươi thất bại thì Như Ngọc sẽ theo bọn ta rời đi... Nhưng hai cha con nàng thất lạc từ nhỏ, tận khi lên 8 mới gặp lại nên rất yêu thương nhau". Nói tới đây Liễu Lệ Vy ngạo khí ngập trời lại cuối đầu với Lý Diệu Hoàng:

 

"Mong ng". Âu Dương Như Ngọc liền vội vã bước tới ngăn lại nhưng Liễu Lệ Vy đã bị Lý Diệu Hoàng dùng phong hệ linh lực nâng lên trước:

 

"Đừng làm vậy, Như Ngọc tuy mới gặp nhưng lại rất tốt với ta, ta nhất định sẽ cố hết sức". Lý Diệu Hoàng biết phần lớn lí do mình làm vậy là để giảm bớt cảm giác tội lỗi, nàng nhìn sang Âu Dương Như Ngọc giọng thành khẩn:

 

"Không biết ngươi có chấp nhận ta làm việc này?"

 

"Hả?". Không hổ là tiểu phôi đản chuyên dụ dỗ nữ hài, tuy trong hình dáng khác nhưng ánh mắt nghiêm túc này của nàng trong tình huống này thật rất khéo rồi, Âu Dương Như Ngọc đứng sau Liễu Lệ Vy bất ngờ thản thốt rồi đỏ mặt khẽ gật đầu "Ùm" nhẹ một tiếng, không dám ngước lên nữa.

 

"Vậy là tốt rồi... Chỉ hi vọng là kịp lúc tới thành Lưu Linh, ba ngày sau là đã bắt đầu. Tất cả chỉ tại tên Kim Đinh chết tiệt kia". Liễu Lệ Vy vui mừng không được bao lâu thì lại yểu xìu.

 

Tả Bang cũng tiếp lời: "Còn phải đăng ký trước nữa, hi vọng có thể dùng tên ta hoặc Hoàng Long."

 

"Chúng ta tranh thủ lên đường thôi". Dương Hoàng Long hiếm thấy thở dài.

 

Ba ngày? Còn phải đăng ký? Nếu cho nàng dùng Yến Phong thì chắc sẽ đến vào buổi sáng hôm đó, còn phải đăng ký nữa? Người ta cho nữa năm đăng ký luôn rồi, căn bản là không kịp, trừ khi có lối tắt, Lý Diệu Hoàng nghĩ tới đây bổng có một sáng kiến chợt loé vội nói: 

 

"Khoan đã, chờ ta một chút", rồi biến mất tại chỗ.

 

Qua năm phút phi kiếm trối chết thì Lý Diệu Hoàng đã tìm được chỗ kín đáo, nàng vung tay thả ba người đang nằm hôn mê trong "Bách tướng" ra.

 

Niệm Lương sau khi nghe nàng giải thích mọi chuyện thì trầm ngâm một lúc rồi mỉm cười đắc ý: 

 

"Chuyện này ngược lại không khó giải quyết, tất cả chỉ là buôn bán."

 

"Ngươi tốt nhất đừng nói những lời này trước mặt bọn họ."

 

Sau cái vỗ vai nhắm mắt thật lòng khuyên nhũ của Lý Diệu Hoàng thì nàng dẫn cả A Phong, bách thúc và Niệm Lương quay về hang động, đứng đối diện nhóm Âu Dương Như Ngọc.

 

"Bọn họ là bằng hữu ta, sẽ cùng chúng ta rời khỏi đây". Lý Diệu Hoàng đưa tay giới thiệu.

 

"Hứ, tưởng ngươi đi lâu như vậy là có cách gì hay ho, không ngờ lại mang về thêm ba cục nhựa nhíu chân, làm lãng". Liễu Lệ Vy ghét bỏ mà quay mặt sang hướng khác lên tiếng.

 

"Vy Vy!!"

 

"Chào Lang công tử". Niệm Lương cũng không để ý Liễu Lệ Vy, gật đầu chào hỏi với Khoai Lang xong thì mỉm cười nhìn qua Âu Dương Như Ngọc mới vừa lên tiếng ngăn cản:

 

"Niệm Lương sẽ cố hết sức hổ trợ cho hôn sự của công tử nhà ta và Lung Linh tiên sinh!!"

 

"Ngươi nói cái gì vậy hả?", còn chưa tính ta là con gái đó, Lý Diệu Hoàng trực tiếp tạc mao thét lớn còn Âu Dương Như Ngọc thì chỉ mặt đỏ như máu mà gụt đầu.

 

"Hứ, khoái chết còn làm bộ". Liễu Lệ Vy liền lên tiếng khinh bỉ nàng.

 

Nhưng Niệm Lương không quan tâm thái độ của bọn họ mà tiếp tục:

 

"Niệm Lương có một cách có thể chu toàn giải quyết mọi chuyện, nhưng cần phải có sự phối hợp của ba vị đây."

 

Nụ cười dịu dàng của nữ tử mới vừa bị mình sỉ nhục làm Liễu Lệ Vy sởn cả da gà, nhưng với bản tính ươn ngạnh thì nàng vẫn hùng hổ gật đầu đồng ý:

 

"Được, ai sợ ai, nhưng cách của ngươi tốt nhất là nên hiệu quả một chút". Những lúc cần doạ người ta sẽ cho ngươi ra

 

"Được, Tả Bang ta cũng là bằng hữu của Như Ngọc, ngươi cần gì cứ nói". Ngươi thì ta không cần đâu.

 

"Hạ công tử chiến lực siêu quần, nếu không chê vướng chân thì Hoàng Long sẽ hết mình hổ trợ". Hì hì, sau nụ cười gian xảo trong lòng của Lý Diệu Hoàng dành cho Dương Hoàng Long thì Niệm Lương bắt đầu nói ra kế hoạch.

 

Đầu tiên và cũng là quan trọng nhất: Âu Dương Vũ rất thương Như Ngọc nên "con rể" mà ngài ấy cần tìm là người có thể bảo vệ và mang hạnh phúc lại cho con gái mình.

 

Thứ hai: vì điều đầu tiên có thể suy ra việc đến trễ hay sớm không quan trọng mấy, mà đã lỡ đến trễ nên Lý Diệu Hoàng hãy đến vào lúc quan trọng nhất, vừa tiết kiệm linh lực khi không cần bức tốc bay, vừa bỏ qua được một số tiêu hao không cần thiết. 

 

Nên vì vậy.

 

Buổi trưa ba ngày sau, thành Lưu Linh phồn hoa sau hơn một thập niên thanh bình yên tỉnh dưới sự bảo hộ của vị thành chủ anh minh - Âu Dương Vũ thì mấy hôm nay cũng vì vị thành chủ phủ kén rể mà lại như nước tràn bờ đê, dồn hết một lần chơi lớn mà inh ỏi suốt một tuần liền.

 

Và ngày hôm nay, tại quảng trường Hồng Khuynh, nơi tổ chức sự kiện chính - lôi đài kén rể thì độ ồn ào náo nhiệt không cần phải nói.

 

Cả quảng trường diện tích hơn vạn trượng đều đông nghịt người, nếu như thành chủ phủ không cấm phi kiếm vì sợ ảnh hưởng đến chất lượng trận đấu thì số tu sĩ, dân cư sinh sống trong thành đang xem bằng pháp bảo hình chiếu bên ngoài chắc lúc này đã bay ngập cả toà thành trì. 

 

Tuy vậy nhưng tiếng la hét cổ vũ của họ cũng đủ làm cả toà thành trì run động.

 

"Hay, Wóoooooooooooooooooooooooooooooo." 

 

Ầm. Trên lôi đài, Một nam tử ma tộc lực lưỡng quơ tay một búa ngàn cân hất văng một nam tử nhân tộc tuấn tú bay vút lên cao.

 

Nhưng hắn dường như vẫn chưa muốn dừng lại mà để rìu ra sau vào tư thế chuẩn bị, ý định cho bại tướng thêm một rìu.

 

Bên dưới lôi đài hơn vạn người liền bắt đầu xì xào náo động:

 

"Tên Hút Thông này bị điên rồi sao? Đánh tiếp tên kia thật sẽ chết đó?"

 

"Họ Hút là kẻ điên mà, ngươi không biết?"

 

"Ngu ngốc, cái này là đi kén rể đó, làm sao có thể để mất hình tượng như vậy."

 

"Ngươi muốn lấy lòng nhạt phụ tương lai sao không lên giúp tên kia đi?"

 

"Ngươi điên sao?..."

 

.......

 

Điều thứ 3: Phải xuất hiện thật ấn tượng.

 

VÙu. Nam tử lực lưỡng dường như không còn kiên nhẫn nữa, chủ động nhún người bay thẳng lên tiếp cận quơ rìu tấn công.

 

"DÙNG LẠI!!!"

 

Ầm. Nhưng một thứ gì đó vô cùng cứng cáp chặn lại trước người nam tử tuấn tú, cự rìu bất động giằng co rồi Bùm, nổ tung làm khói mù bay ngập không trung.

 

Đùng. Nam tử ma tộc rơi xuống lôi đài, ngẩng đầu dán mắt lên màn khối đen:

 

"Tại sao lại cứu hắn?"

 

Đáp lại câu hỏi của Hút Thông là một tiếng gầm kinh trời của của cự thú:

 

"Graooooooooo". Đánh bay màn khối mù dày đặt trên không trung, để lộ một nam tử hững hờ cùng một nữ tử dễ thương đang tiêu sái ngồi trên lưng một con hắc kì lân giữa bầu trời trong xanh.

 

Xung quanh họ là 5 tu sĩ trang phục tuỳ tùng đạp phi kiếm, nhưng 3 trong số đó lại vô cùng tuấn tú.

 

"Ồ~~~". Mấy mươi vạn tu sĩ trong cả toà thành trì như bùng nổ và bên dưới lôi đài đông nghịt người cũng náo động không kém:

 

"Thiên, là một con hắc kì lân sao? Nè, ta không nhìn lầm phải không?"

 

"Thiên, thật là hắc kì lân, thật cửu giai vương thú đó."

 

"Mẹ ơi, còn là kim đan kì!!!!!"

 

"Hắc cái gì mà hắc, các ngươi nhìn thứ quan trọng nhất kia kìa."

 

Tách biệt với sự đông đút của hơn vạn tu sĩ bên trong, đứng phía sau một bức bình phong ngoài rìa quảng trường rộng ngàn trượng, trong một góc tối, sáu bóng thiếu nữ tuyệt sắc không nhìn rõ khuôn mặt nhưng mỗi người một phong cách cũng không khỏi vì màn vừa nãy mà có tiếng xì xào:

 

Thiếu nữ nhỏ nhắn giọng bất ngờ: "Là Như Ngọc phải không? Bọn họ quay về rồi, còn quá ấn tượng luôn!"

 

Thiếu nữ thân hình đầy đặn kế bên gãi đầu khả ái: "Ai da, các ngươi làm vậy không được nha, kế hoạch tiết kiệm năng lượng của ta đợi sáng giờ luôn đó!"

 

Thiếu nữ thân hình cân đối đang lười biếng dựa đầu vào một thiếu nữ khác ở sau giọng dịu dàng: 

 

"Chẳng phải các em có một con Vương thú với một con Thần thú sao? Sợ gì không ấn tượng hơn bọn họ."

 

Thiếu nữ thân hình hoàn hảo đứng một bên tiếc hận đấm hai tay vào nhau: 

 

"Có nhờ vã gì đâu, một con thì chửa hoài không tỉnh, một con thì ngay lúc quan trọng nhất này lại hôn mê, không lẽ lần này phải bị mấy tên nhóm Diệm Diệm chiếm tiện nghi đợi từ sáng giờ hả, bực chết ta mà..... Bạch miêu tỉnh lại chưa vậy Đông Đông?"

 

Thiếu nữ còn lại nghe vậy thì lắc đầu bước tới phía trước, dần để lộ bộ lam bào trên thân hình tinh xảo cùng khuôn mặt gầy gò đã rút đi hoàn toàn vẻ non nớt mà cao quí đến cực điểm của nàng ra ánh sáng mặt trời, giọng nhàn nhạt không độ ấm: 

 

"Vẫn chưa. Nhưng các ngươi cũng đừng học thói xấu của kẻ kia nhiều quá đi."

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16