Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 135: Sâu thẳm

438 0 0 0

Qua lại trước cửa phòng như đang suy tư điều gì được một canh giờ thì Lý Diệu Hoàng đã suy tính kỹ lưỡng hướng đi. 

 

Huỳnh Giao, Băng Băng, A Ngao khi nãy đã hứa tiếp tục tập luyện với nhau. 

 

Tiểu Tịch và Bạch Vân cũng đã chê tiểu thế giới gò bó, nên nàng đầu tiên là đi đến gõ cửa phòng Lam Quỳ.

 

“Két”. Sau không lâu hai cánh cửa mỏng manh mở ra, để lộ bên trong là một căn phòng trống trải, chỉ có một tấm nệm nhung êm ái nho nhỏ ở góc và tiểu lam xà nhỏ nhắn 40cm ở bên dưới thềm cửa nhìn lên Lý Diệu Hoàng, Lam Quỳ vẫn chưa bày trí phòng mình.

 

"Có làm phiền ngươi ngủ không?". Lý Diệu Hoàng đưa tay nâng Lam Quỳ lên vai.

 

"Không có, ta vẫn còn xem công pháp, đã có chút manh mối". Lam Quỳ lắc đầu, đưa đuôi chỉ về chiếc nệm tròn của mình ra hiệu Lý Diệu Hoàng đi tới.

 

"Thật? Ngươi lợi hại quá nha!!". Lý Diệu Hoàng thật là khăm phục, ban nãy khi nướng thịt cả nhóm chị em truyền đi một vòng xem thử hai quyển công pháp 'Thanh' 'Địa' thì tất cả mọi người đều ngu ngơ không hiểu nổi. 

 

Hoạ mai chỉ có phản ứng của Tiểu Tịch là có chút kì quái, nhưng nàng ta không nói gì chắc chắn là cũng như thường lệ vì muốn mọi người tự tìm hướng đi thích hợp cho riêng mình. 

 

Riêng nàng từ dòng thứ ba trang đầu tiên của quyển 'Thanh' đã bó tay chịu thua, muốn không ấn tượng với cô bạn nhỏ cũng khó.

 

"Ùm, không có gì". Lam Quỳ mặt đo đỏ ngữ điệu có chút lúng túng, đợi khi tới gần nàng liền nhảy xuống chiếc nệm nhung, dùng đuôi ấn vào ngọc giản 'Thanh' kích hoạt cách hiển thị thứ hai.

 

Một hình chiếu đầy chữ viết rõ ràng nhưng lại làm cho người ta cảm thấy mù mờ xuất hiện trước mắt hai nàng rồi Lam Quỳ tiếp tục nhấp môi phát âm thành tiếng:

 

"Cũng giống như Kiếm Tu, Đao Tu có kiếm khí, đao khí thì Âm Tu cũng có Thanh Khí là vũ khí chính cho mình. Nhưng Thanh Khí chỉ có 5 bậc, cách tu luyện cũng khác biệt, Âm Tu phải chú ý điều đó...."

 

Theo từng âm tiết rõ ràng từ môi Lam Quỳ thì từng chữ viết trên pháp bảo hình chiếu phát sáng theo mà trở nên rõ ràng trong mắt Lý Diệu Hoàng, nàng đã hiểu ra. 

 

Thì ra ngọc giản này lại ẩn chứa thủ đoạn nào đó làm rối loạn tư tưởng của người đọc, tu sĩ bắt buộc phải đọc thành tiếng từng chữ theo đúng cao độ mới hóa giải được và nắm bắt được rõ ràng nội dung. 

 

Kẻ thích thách người kì quái như Ẩn Chinh thật sẽ là làm ra những chuyện này nha, Lý Diệu Hoàng có dự cảm bộ Ngũ âm công này vô cùng khó nuốt, chỉ hi vọng uy lực của nó xứng đáng với độ khó này, nàng từ đó càng thêm tập trung vào giọng nói của Lam Quỳ.

 

Qua một lúc Lý Diệu Hoàng đã nắm được sơ bộ. Âm Công cơ bản là một phương thức thực chiến khác của tu sĩ, cũng giống như nàng dùng binh khí và Tần Hạ Băng dùng chưởng pháp để hực hiện chiêu thức vậy, Âm Tu biến linh lực trong thức hải của mình thành Thanh Khí để câu thông thiên đạo, gia tăng sức mạnh, tốc độ và nhanh chóng xuất ra chiêu thức. 

 

Nhưng đó chỉ là với một Âm Tu thật thụ. 

 

Lam Quỳ giờ đây chỉ mới biết những cung tròn sóng âm nàng ta bắn ra là Thanh Khí, lần trước cản lại A Ngao và Băng Băng trong tiểu thế giới phần lớn là nhờ hồ nước thuần thuỷ tinh hoa ở kề bên giúp nàng ta có lợi thế sân nhà, chứ trên thật tế tốc độ ra chiêu của cô bạn nhỏ quá chậm, đứng yên xuất chiêu trong thực chiến thì chết không thể chết hơn.

 

Chưa kể uy lực chiêu thức âm công lại quá bình thường, chỉ mạnh hơn chiêu thức thông thường một chút, đó cũng là lí do vì sao lần đầu gặp Lý Diệu Hoàng Lam Quỳ không dùng âm công chống lại hai con hắc hùng là vậy. Yêu cầu học trước 5 quyển cơ bản này của Ẩn Chinh thật rất hợp lí.

 

'Cảm Thanh phổ' giúp Lam Quỳ gia tăng tốc độ tạo ra Thanh Khí.

 

'Cảm địa phổ' thì giúp nàng cảm nhận rõ hơn và có thể bắt đầu dùng Thanh Khí điều khiển sự vật, địa hình xung quanh.

 

Nhưng đó là tất cả những gì Lam Quỳ có thể tập luyện vào lúc này vì có những phần trong hai quyển 'Thanh' 'Địa' nói rất chung chung, phải đối chiếu liên tục hai quyển công pháp với nhau Lam Quỳ mới có thể thông hiểu đến mức này.

 

Và dù có tập luyện thành thục cả hai thì Lam Quỳ vẫn chưa thể áp dụng Âm công vào thực chiến được vì còn rất nhiều thứ khác như đại đạo, ý cảnh mới có thể biến Thanh Khí thành chiêu thức đủ uy lực và hữu dụng. 

 

Xem ra muốn hoàn thiện phần cơ bản này thì bắt buộc cần phải tìm đủ tất cả năm quyển công pháp 'Thanh' 'Tâm' 'Thể' 'Địa' 'Thiên' rồi.

 

Bất quá bây giờ Lam Quỳ cũng không được xem như phí thời gian vì bài tập trong hai quyển đầu tiên này cũng đủ khó, nàng ước tính cần một, hai tháng gì đó mới luyện được đến mức cực hạng, lên tới Thanh Khí tầng 2.

 

Lý Diệu Hoàng nghe cô bạn nhỏ nói vậy thì cả kinh và chợt hiểu rõ, đối với nàng thì âm công quá lu bu, tập mấy cái này chi bằng dùng thời gian luyện khí hay hoà tích thì hợp lí hơn rất nhiều. 

 

Nhưng Lam Quỳ lại khác, nàng ta có năng khiếu rất cao với Âm công, xem chẳng những thông suốt mà còn có thể nhìn ra huyền cơ và tìm năng của hai quyển công pháp.

 

Quan trọng hơn là sự thoải mái, thái độ phấn khích của cô bạn nhỏ khi nói về và tập thử Âm công cho nàng xem. 

 

Từ đó có thể khẳng định tốc độ tu luyện Âm công của Lam Quỳ chắc chắn sẽ nhanh hơn Lý Diệu Hoàng rất nhiều lần, và âm công chắc chắn là con đường thích hợp nhất với tiểu lam xà. 

 

Mà việc nàng ta cần làm lúc này là tập luyện để gia tăng tốc độ biến linh khí thành Thanh Khí và dùng Thanh Khí đó điều khiển sự vật xung quanh mình, môi trường thích hợp nhất cho hai việc này không đâu ngoài Thuỷ đầm thuần thuỷ tinh hoa trong tiểu thế giới. 

 

Việc này lại vừa đúng ý Lý Diệu Hoàng, nàng đến đây là nhờ Lam Quỳ trong coi hộ Lục Linh đang luyện hoá Hoả Lâm trùng, vì cô bạn nhỏ là người có khả năng tiếp tục vào tiểu thế giới cao nhất và sắp tới nàng phải đống cửa một thời gian để tập trung hết tinh thần vào việc luyện binh khí.

 

Đã tìm được người thích hợp, Lý Diệu Hoàng vui vẻ đưa Lam Quỳ quay về tiểu thế giới rồi tiếp theo là đi đến phòng của Âu Dương Như Ngọc.

 

Nàng khi nãy lãng phí gần một canh giờ suy nghĩ nhưng vẫn không có thêm chút ý tưởng nào mới lạ về thuật luyện khí, những việc như thế này thì mất một hai chục năm cũng không có gì bảo đảm là Lý Diệu Hoàng nâng cao được trình độ luyện khí của mình. 

 

Cách hiệu quả và nhanh nhất bây giờ là tìm người cùng đàm luận học hỏi, mai thay nàng lại quen biết hai luyện khí đại sư, vì lí do đó mà lúc này Lý Diệu Hoàng đang đứng trước cửa phòng Âu Dương Như Ngọc.

 

Nhưng nàng gọi mãi một lúc bên trong vẫn không có động tỉnh gì, Lý Diệu Hoàng vì tâm trạng gấp gáp nên vẫn muốn thử thêm lần nữa:

 

"Như Ngọc, ngươi còn ngủ hả?.."

 

"A". Mai thay cuối cùng cũng có phản hồi: 

 

"D-Diệu Hoàng, là người sao? T-ta vẫn còn thứ" 

 

Rầm.

 

"Ui daa~... Ngươi chơ"

 

Đùng.

 

"A~."

 

"Ngươi có sao không?", gì ghê vậy? Lý Diệu Hoàng bị những tiếng động quá hải hùng trong phòng làm nóng vội, nhưng lại không dám đẩy cửa đi vào.

 

"Ui da da.. T-ta không sao, chờ ta chút."

 

Âu Dương Như Ngọc trả lời xong khoảng 2 phút thì đẩy cửa phòng xuất hiện, tuy đầu tóc có chút rôi rối nhưng nàng vẫn một bộ hồng y trong rất khả ái, cười hì hì dụi dụi mắt ra vẻ như rất mệt mỏi:

 

"Để ngươi đợi lâu, ta đang tập trung luyện công nên không chú ý á, kiếm ta có chuyện gì dạ Diệu Hoàng?"

 

Lý Diệu Hoàng thấy ở mắt nàng ta có vài vệt vàng thì đã chắc là đối phương vừa mới tỉnh ngủ, nàng híp híp mắt lách đầu nhìn vào bên trong thì thấy một đống vật dụng ngổn ngang, nào là quần áo, chay lọ, trang sức, còn cả trà cụ, thư pháp nằm nghiên ngửa khắp cả căn phòng. 

 

"A". Âu Dương Như Ngọc thất thanh sở hải, mặt đỏ bừng vội vã đưa lên hai tai ríu rít che trước mắt Lý Diệu Hoàng:

 

"Không cho nhìn, không cho nhìn. Này là tối qua mới chuyển đến nên ta chưa dọn xong thôi."

 

Vậy khi nãy là ngươi quên nên dấp chúng té? Tự nhiên lấy hết ra nhẫn trữ vật làm gì không biết, Lý Diệu Hoàng khẽ thở dài rồi lách người lần nữa đối diện với Âu Dương Như Ngọc:

 

"Nếu không ngại thì để ta giúp ngươi dọn chúng?"

 

"Đâu có gì đâu nhưng vậy phiền lắm, không cần đâu". Âu Dương Như Ngọc vội vã xua tay nhưng đáp lại chỉ là Lý Diệu Hoàng không quan tâm mà tiến thẳng vào phòng.

 

"Ngươi không ngại là được."

 

Thật ra lúc đầu Âu Dương Như Ngọc thật là cảm thấy không có gì ngại ngùng, nhưng chỉ là nàng chưa nghĩ đến mà thôi, lúc Lý Diệu Hoàng bắt đầu cằm lên vật dụng của mình thì nàng mới búa xua dựt lại dấu sau lưng, làm Lý Diệu Hoàng phải bỏ qua hoặc tìm cách dỗ ngọt lấy lại, không ai chịu ai.

 

Công cuộc dọn phòng theo đó rất náo nhiệt cũng như mất nhiều thời gian.

 

Âu Dương Như Ngọc trong lúc đó đôi khi từ sau nhìn về chiếc cổ trắng tinh của thiếu nữ đang cong lưng dọn dẹp phòng mình mà đến cười ngây ngô. 

 

Tính cảnh giác của Lý Diệu Hoàng rất cao nên thông thường nàng rất nhanh quay lại kiểm tra, nhưng đều chỉ bắt gặp Âu Dương Như Ngọc đang nghiên người sang chỗ khác.

 

Qua một lần cố tình dùng thần thức kiểm tra nhưng không phát hiện được gì thì Lý Diệu Hoàng chỉ cho là mình gặp ảo giác mà từ bỏ vì phép lịch sự.

 

Và để lại Âu Dương Như Ngọc cười trộm không thôi, cố tình tăng lên "độ ngại ngùng" để kéo dài thêm khoảng khắc êm đẹp này.

 

Đồ dùng tuy rất nhiều nhưng đều là tu sĩ mà phải mất 45 phút hai nàng mới dọn dẹp ngăn nắp, Lý Diệu Hoàng lúc này hầm hừ ngồi uống trà giữa một căn phòng hồng rực sặc sỡ cho đỡ tức.

 

"Hì hì, ngươi đừng vậy mà, không phải ta cuối cùng cũng đưa ngươi rồi sao?". Âu Dương Như Ngọc ngồi bên lây lây tay Lý Diệu Hoàng làm nũng:

 

"Không phải cuối cùng cũng xong rồi sao? Giờ chúng ta có thể vào chính sự rồi đó, ngươi tới tìm ta có chuyện gì nè?"

 

Giờ tham gia 'Bái tông điển' sắp tới luôn rồi đó!! Lý Diệu Hoàng bực tức uống ực sạch chén trà trên tay.

 

Đại sư thì cũng có cấp bậc của đại sư, nàng biết trình độ luyện khí của mình và Âu Dương Như Ngọc cùng lắm chỉ mới bước vào giai tầng này, còn cách Kỳ Minh rất xa nên mới muốn cùng đối phương trao đổi trước để lúc 'Bái tông điển' kết thúc đi gặp Kỳ Minh đàm luận thì có thể hổ trợ tiếp lời cho nhau.

 

Giờ thì chỉ còn 15 phút nữa là có người đến đón rồi, nàng thật không hiểu đáng ra chỉ mất năm phút thôi là dọn xong rồi mà sao lại kéo dài lâu đến như vậy, Lý Diệu Hoàng thở dài, chỉ còn nước được bao nhiêu hay bấy nhiêu vậy:

 

"Ta đến là muốn trao đổi với ngươi về việc luyện khí."

 

"Ồ~". Âu Dương Như Ngọc làm như bất ngờ rồi nghiêng đầu chớp chớp mắt:

 

"Ngươi đọc có chỗ nào không hiểu sao?"

 

"Đọc?". Lý Diệu Hoàng chớp chớp mắt khó hiểu đáp lại đối phương.

 

"Ừ, ta nhớ là ghi rất rõ ràng trong ngọc giãn đưa ngươi lần trước rồi mà."

 

Nhìn đôi mắt mèo con ngây ngô của đối phương thì Lý Diệu Hoàng biết Âu Dương Như Ngọc không nói dối. Từ đó tới giờ nàng ta chỉ đưa nàng đúng một vật là chiếc hộp gỗ ở thành Lưu Linh, Lý Diệu Hoàng vội vàng đưa thần thức vào tiểu thế giới mở ra thì thấy quả thật là một ngọc giãn.

 

Cấp tốc lướt qua nội dung của bốn trang đầu thì nàng lại giật mình cả kinh nhìn lên Âu Dương Như Ngọc, vì toàn bộ đều là kinh nghiệm luyện khí, hơn nữa còn được ghi chép không thể chi tiết hơn, đối với một luyện khí sư thì đây là gia tài, tương lai, mạng sống, sao lại có thể dễ dàng giao cho một người mới gặp mặt 3 ngày như vậy? 

 

Lý Diệu Hoàng thật sự khó hiểu mà lập lại câu hỏi đối phương chưa trả lời lần trước:

 

"Tại sao ngươi lại đối sử tốt với ta như vậy?"

 

Nàng sở hữu món quà thượng đế ban tặng - vẻ ngoài hắc ám, lại là ngũ linh căn phế tài lười nhát nên luôn bị người khác xa lánh. Vì vậy tuy chưa từng nói ra nhưng Lý Diệu Hoàng vẫn luôn rất biết ơn và hạnh phúc khi mình gặp được những cô bạn nhỏ có cùng cách nghĩ với mình.

 

Đặc biệt là Tần Hạ Băng, tài năng, vẻ ngoài, gia thế, "giai cấp học viên" giữa cả hai chênh lệch như trời vực, nhưng 9 năm lướt qua nhau mà người kia lại chưa bao giờ kì thị nàng, chưa từng cho nàng một ánh mắt thương hại, đôi khi Lý Diệu Hoàng vẫn thường ví quan hệ của cả hai như điều thần kì nhất của đời mình vậy.

 

Nhưng giờ đây vẻ ngoài của nàng đã khác xưa, thái độ quá thân thiện của Âu Dương Như Ngọc không phải chỉ lần một lần hai, bản năng tự bảo vệ bản thân của một kẻ luôn bị người xung quanh ruồng bỏ làm Lý Diệu Hoàng luôn luôn tự ti và không dễ dàng chấp nhận lòng tốt của người khác. 

 

Mà người lười biếng như nàng sẽ luôn chỉ dùng một tấm chân tâm và hỏi thẳng để giải quyết nhanh chóng.

 

Lần này khi Âu Dương Như Ngọc nghe câu hỏi quá thẳng thắn của đối phương thì rất hoảng loạn, nhưng nàng cảm giác được nếu mình trả lời sai hoặc chỉ chần chờ quá lâu thì sẽ mất đi Lý Diệu Hoàng mãi mãi, giải pháp tốt nhất là không nói dối. Âu Dương Như Ngọc cười phá lên, vỗ vỗ vai Lý Diệu Hoàng:

 

"Còn phải hỏi nữa sao? Là vì ngươi cứu ta ở rừng Tỉnh U, giải độc giúp cha ta, chiến lực hơn người, vẻ ngoài ưa nhìn lại không kiêu ngạo nữa chứ, không phải rất thú vị sao?"

 

Thật sự rất hợp lí nha.

 

Thấy Lý Diệu Hoàng mặt đã vơi đi phần nào, Âu Dương Như Ngọc liền tiếp tục đánh vai, đưa tay xoay người nàng ra hướng cửa:

 

"Canh giờ cũng gần tới rồi, trước chúng ta kêu mọi người thức dậy đi thôi!!"

 

Ai da, cũng thật là tới rồi, Lý Diệu Hoàng vẫn còn lạc quan, không sao, trong thời gian hành lễ vẫn có thể truyền âm trao đổi, dù gì xem toàn bộ phương pháp luyện khí của đối phương một mình thì thật quá ích kỷ... Chỉ hi vọng có thể vượt qua giới hạn của thời gian uẩn dưỡng luyện tài...

 

Lý Diệu Hoàng cứ mãi lo lắng mà cả người yểu xìu bị đẩy đi và không để ý vài hơi thở nhẹ nhõm của Âu Dương Như Ngọc ở phía sau.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16