Tương phản với không khí náo nhiệt buôn bán ở bên ngoài, dù nằm ngay trung tâm thành Nguyệt Hồi nhưng một khán điện lại vô cùng lạnh lẽo, bầu không khí nơi đây im ắng đến quỷ dị, xung quanh một mãnh tối tăm, chắc rõ ràng nhất là bóng hình một gã năm tử đang cuối thấp người quỳ dưới bật thang, cung kính ôm quyền với 7 kẻ đang uy nghi tỉnh toạ trên đài cao:
"Khởi bẩm đại nhân, phá không kết giới trong 5 canh giờ nữa sẽ sẵn sàng."
Ánh nến lập loè bổng run động, ánh sáng phập phòng không cách nào chiếu rọi chân thật xúc cảm của kẻ cầm đầu tại chủ toạ trung tâm, chỉ có đôi mắt đỏ như máu vừa mở ra của hắn càng lan toả huyết sắc âm sầu là đã rõ ràng biểu tình. Tên nam tử dưới đài hốt hoảng cuối sạp người xuống, hớt hải liên triền một hơi:
"Xin đại nhân tha tội, xin đại nhân tha tội. Bọn tiểu nhân nhất định cố gắng đẩy nhanh tiến độ, xin đại nhân tha tội."
Ánh đỏ lập loè huyết quang lại tan biến ở ngai chủ vị, một giọng nói nam trầm nhàn nhạt lại làm người khiếp đảm vang vọng:
"Bốn canh giờ, đi đi."
"Dạ!". Bóng hình nam tử dùng cả mạng mình khẳng khái một chữ thì đã biến mất, trả lại vẻ tịch mịch cho khán điện, không có cử động nào thêm, chỉ có điều không khí nơi đây như đã dày thêm một tầng âm lãnh.
Mặc khác, ở cửa hàng binh khí của Vân Long các, đây là lần đầu tiên Bạch Vân im lặng từ khi nàng gặp Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng.
Cũng đã qua 5 phút, ánh mắt mỹ nhân cứ láo liên trên tờ giấy nợ Lý Diệu Hoàng đung đưa trên tay, từng nhịp tim cứ vội vã rồi lại lắng động theo động tác vô thức của đối phương, lúc thì sợ cô bạn nhỏ giơ quá cao Nhan Hồng Anh sẽ thêm chú ý, lúc thì lo lắng nếu để quá thấp giấy nợ sẽ rớt xuống rồi bay sang mình, nổi khổ tiền bạc cứ hành hạ nàng từng giây khắc một.
Ngay khi Nhan Hồng Anh thu lại giấy nợ vào nhẫn trữ vật, nàng chính thức đắc đạo thăng tiên, linh dược 8 giai chứ đâu phải ít, Bạch Vân tùng thảo một hơi nặng trịch, lòng như trút được đỉnh núi ngàn cân, tiếp tục hoạt náo chạy đến xem binh khí, nào đâu có biết người cô kính yêu vẫn dùng thần thức quan sát mà cười thầm nàng nãy giờ.
A Tài lại mở ra một hộp gỗ khác, bắt đầu giới thiệu:
"Đây là Hữu Diệm song đao, do Lan đại sư dùng Hội Linh Thạch rèn trong hoả diễm của Hoả Sắc Qui, 7 x 7 bốn mươi chín ngày liên tục mà luyện thành. Có thể giúp yêu tộc gia cường hoá sức mạnh Linh Bản. Thích hợp nhất cho hoả hệ yêu tộc nhân."
"Linh bản không phải kết đan mới triệu hồi được sao?". Lý Diệu Hoàng hiếm thấy thắc mắc đến hỏi thành lời.
"Đó chỉ là đối với những tộc khác. Ngay từ khi luyện khí kì yêu tộc nhân đã có thể triệu hồi Linh Bản của mình, ngươi có biết yêu tộc khác với yêu thú?"
Tần Hạ Băng nhàn nhạt như không có gì đặc biệt nói ra những điều này làm Lý Diệu Hoàng ngạc nhiên đến đầu kêu "ong, ong", nàng lắc lắc đầu coi như trả lời.
Tần Hạ Băng lại nhìn sang Lục Linh, ý để nàng giải thích thay. Lục Linh gật nhanh đồng ý, đầy đáng tin bắt đầu mở lời:
"Yêu thú thực chất là rất nhiều chủng tộc khác nhau, vì thời kì thượng cổ bọn họ tranh đấu không lại những chủng tộc khác nên bị dùng bí pháp rút đi tiềm năng trong huyết mạch. Từ đó tu vi rụt lùi, thể chất bị giới hạn, linh trí giảm mạnh, vẻ ngoài thì quay trở lại hình dạng Linh Bản của bọn họ.
Như xà tộc phải nhờ thiên tài địa bảo, tu luyện ngàn năm mới có thể hoá rồng, biến thành hình người. Còn yêu tộc vốn sinh ra đã mang nhân hình, chỉ là linh hồn mỗi yêu tộc nhân sẽ có một liên kết mật thiết với một thứ gì đó trong thiên địa, thứ đó là Linh bản của yêu tộc, khi yêu tộc bắt đầu tu luyện đã có thể triệu hồi một phần linh bản của mình, khi đến kim đan kì có thể hoá thành hình dáng Linh Bản hoàn chỉnh.
Điểm khác nhau cơ bản là yêu thú là tu để có thể hoá hình người, yêu tộc là tu để có thể hoá thành Linh Bản. Điều này tuy không phải là bí mật nhưng cũng không có nhiều người biết, đặc biệt là nhân tộc, vì yêu tộc khi Linh Bản còn chưa đủ lớn mạnh, rất ít khi sử dụng, đa số chỉ biến một bộ phận cơ thể thành hình để đánh nhau, nên rất nhiều người hiểu lầm giống ngươi."
Lý Diệu Hoàng càng nghe về sau càng hốt hoảng, khi Lục Linh kể hết câu chuyện thì liền nhìn qua Tần Hạ Băng lần nữa, thấy kẻ kia mặt không biểu cảm gì như đã biết tất cả rồi, từ hốt hoảng nàng đã biến thành sợ hãi. Lý Diệu Hoàng thật sự muốn hỏi Tần Hạ Băng làm sao mà biết được, nhưng khi nhìn thấy nụ cười đắc ý vừa xuất hiện trên môi đối phương nàng liền quyết đoán chọn im lặng bỉu môi. Nhưng có một điều làm nàng thật sự rất tò mò không nhịn được:
"Vậy ngươi và Bạch Vân linh bản là hình dáng gì dạ, có thể cho ta xem được không?"
Mặt Lục Linh tức khắc đỏ lên như máu.
Bạch Vân thì nhìn nàng đề phòng, đưa hai tay che bộ ngực đã nở nang quyến rũ của mình như là thấy nam nhân háo sắc.
Huỳnh Giao định nói cái gì nhưng không thể thành lời, chỉ gãi gãi đầu vừa cười khổ, vừa suy nghĩ gì đó như là đang tìm cách nói ra.
Tần Hạ Băng thì lại cười khẽ, giọng nói nhàn nhạt truyền ra lại như đang chất vấn:
"Không ngờ ngươi chẳng những lười biến hay nguỵ biện, lại còn là một tiểu phôi đản."
Lý Diệu Hoàng là người thông minh, làm sao không đoán ra được thâm ý trong hành động của các nàng. Mặt cũng ửng đỏ, nàng vội vã xua tay giải thích:
"Ta thật sự không biết, đều là nữ hài ta làm sao có loại tư tưởng đó được."
"Nguỵ biện vô ích, hành động của ngươi đã đủ chứng minh. Không ngờ ngươi thích nữ tử, hèn gì ở học viện cũ lại chưa bao giờ thấy ngươi nói chuyện với nam nhân nào". Tần Hạ Băng nói đây lại "A" một tiếng, che môi cười lên châm chọc:
"Ta quên là cả nữ nhân cũng không ai nói chuyện với ngươi."
"Ngươi cũng có nói chuyện với ai đâu mà nói ta. Mà ta không thích nữ nhân có được hay không??". Lý Diệu Hoàng như thường lệ vướn người phản kích.
Tần Hạ Băng khoanh hai tay trước ngực, giọng nói thì nhàn nhạt, nhưng lại như đang truy vấn phạm nhân trọng tội:
"Ngươi làm sao ngươi biết ta chưa bao giờ nói chuyện với ai ở học viện cũ? Phần ta biết ngươi là vì, đôi mắt cá chết đó cũng đủ chứng minh. Còn về việc ngươi khẳng định là mình không thích nữ nhân, ngươi có thích nam nhân nào chưa mà khẳng định?"
Lý Diệu Hoàng sửng sốt, trong lớp thì cả hai luôn đứng một mình, bên trong học viện thì tầng số giao tiếp cả hai là như nhau, nhưng nàng và Tần Hạ Băng từ vẻ ngoài đến tu vi quả thật quá khác biệt. Bên ngoài hay khi về Tần gia chắc chắn không thiếu người cố bắt chuyện với nàng ta, thậm chí theo đuổi. Nhưng làm sao có thể để nữ nhân này thắng dễ dàng như vậy được? Lý Diệu Hoàng liền khoát tay phản công:
"Bỏ qua chuyện nói chuyện, theo ta thấy ngươi mới là người thích nữ nhân nên mới nghĩ ta như vậy. Chưa thích nam nhân nào thì đã sao nha, cũng đâu có chứng tỏ là ta thích nữ nhân. Ngươi cũng có thích nam nhân nào chưa hả?"
Tần Hạ Băng tiếp tục tự tin nhàn nhạt:
"Ngươi"
"Ùm.... Còn một món cuối, nghe xong hả tiếp tục cãi ha". Lục Linh từng chứng kiến hai thiếu nữ này có thể cãi nhau gần một canh giờ rưỡi ( 3 tiếng) trên phi thuyền, thấy hai kẻ lu bu đã bắt đầu chìm vào thế giới riêng thì đành ngăn lại. Nếu để hai "đối thủ trời sinh" này chìm vào hẳn rồi nàng có thể đợi được, nhưng A Tài thì không thể nha. Nên Lục Linh chỉ đành làm "người xấu" vậy.
Lý Diệu Hoàng cùng Tần Hạ Băng lại trừng nhau rồi "Hứ", quay mặt qua A Tài, tiếp tục xem binh khí.
Nhưng trong lòng Lý Diệu Hoàng lại có một tia tò mò muốn biết Tần Hạ Băng sẽ đáp trả mình như thế nào, cũng không hiểu tại sao...
A Tài lúc này đã mở ra hộp gỗ cuối cùng, bên trong là một cây cung gỗ màu xám mun, hình dáng rất đặc biệt, hai bên cánh cung điêu khắc theo gợn sóng ngoằn ngoèo, nhưng mũi nhọn kết thúc lại hình cây, hoa văn chạy dọc giữa thân đỏ sẩm trải dài hết sóng lượn lại li ti chi tiết, dường như là nơi ẩn chứa sức mạnh nào đó.
"Thưa các vị tiên tử, trên tai A Tài là Mộc Vũ Cung, tác phẩm của Linh Lung tiên sinh tự tay dùng "Tử Xích Thụ" của mình mà hoàn thành. Cung không cần tiển, chỉ dùng thuần Mộc Hệ thuộc tính là có thể tấn công. Nhưng cũng vì vậy mà chỉ có thiên linh căn Mộc thuộc tính tu sĩ mới có thể sử dụng, cho nên đã nằm ở ngăn tủ gần hai năm nhưng vẫn chưa tìm được chủ nhân thích hợp. Cũng vì vậy mà một binh khí tốt như vậy, Linh Lung tiên sinh chỉ luyện thành cực phẩm Linh Khí. Đáng tiếc."
"Ai da, hợp với ngươi quá rồi Tiểu Lục. Mua mua liền lẹ đi!". A Tài vừa dứt câu Bạch Vân liền mừng rỡ nhào tới vỗ vai Lục Linh cái mạnh.
"Đúng vậy á Lục Linh, rất hợp với ngươi đó". Huỳnh Giao cũng vội vã tiến tới thêm lời.
"Ngươi là thiên linh căn hả?". Riêng Lý Diệu Hoàng lại nắm được điểm mấu chốt kinh thiên khác, giọng có chút run rẩy.
Lục Linh chỉ mới nhẹ nhàng gật đầu nhưng Bạch Vân lại tương dương trước tiên:
"Bộ lạ lắm sao? Ta cũng là thiên linh căn Quang hệ đây."
Thiên!!! Thiên linh căn ba mươi vạn người có một, từ khi nào như cải trắng ven đường vậy trời?? Trong phòng này đã có 4 người thiên linh căn, lại còn 4 thuộc tính khác nhau, hơn nửa ba trong số đó còn là biến dị thiên linh căn. Lý Diệu Hoàng tâm trạng thật không khỏi bàng hoàng mà cảm khái, lúc này nàng mới thật để ý tu vi của Lục Linh và Bạch Vân đều là luyện khí đỉnh phong!
"Bạch Vân nói đúng, ngũ linh căn ở đây còn hiếm thấy hơn thiên linh căn". Tiếng cười khẽ của Tần Hạ Băng lại vang lên.
Nhưng lần này Lý Diệu Hoàng từ bỏ phản bác, nàng thật sự đang nghi ngờ nhân sinh của mình và lời đồn ba mươi vạn người có một, tương đương 3 triệu người chỉ có 10 người là thiên linh căn là thật hay không.
Nhưng nàng cũng không phải là loại người tự ti, nàng không thích cha mẹ mình coi mình là thiên tài chỉ là vì họ nhận sai người, chứ không phải vì tu vi nàng thấp mà cảm thấy mình không đáng được. Nên Lý Diệu Hoàng lập tức đã lấy lại bình tỉnh, liếc xéo bỉu môi với Tần Hạ Băng một cái, rồi tập trung vào "Mộc vũ cung" trên tay Lục Linh nói sang chuyện khác:
"Cây cung này là đồ tốt thật đó, tuy thuần hệ Mộc nhưng chỉ cần sửa một chút là có thể nâng cấp, không cần phải luyện lại từ đầu."
Lục Linh cũng vội gật mạnh đầu, mỉm cười nhìn A Tài:
"A Tài ca, có thể cho ta thử cung trước được không?"
"Tất nhiên là được tiên tử. Mời đi theo tại hạ". A Tài vui mừng đáp, bình thường đi thử đồ là 99% là đã mua rồi. Hắn bước sang góc phòng quăng một lá phù lên lục ổ khoá, một vòng tròn cổ ngữ liền hiện hữu rồi nhanh chóng ngưng thật thành cổng không gian ngay giữa đại sảnh.
Lục nữ lần lượt bước qua truyền tống trận, sáu cô gái tuyệt sắc, mỗi người mỗi vẻ: Phóng khoán - Dễ gần, Lạnh lùng - Cao quí, Lười biếng - Hắc ám, Năng động - Thẳng thắn, Dịu dàng - Mỏng manh, Sôi nổi - Bốc đồng, cùng xuất hiện bên trên sân thử binh khí, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh.
Trước mặt Lý Diệu Hoàng là một đấu trường lớn hình cung, thị lực của nàng không thể thấy được điểm cuối, nhưng có thể rõ ràng xung quanh đều được các màn chắn linh lực chia cắt để làm sân thử binh bí.
Cũng không để ý đến ánh mắt của ai, lục nữ liền đi đến khu vực thử cung.
Khu vực thử cung được pháp trận phân chia theo đường thẳng, có kết giới bao quanh nhằm phòng lạc đạn, phía xa là một bia ma thuật có thể tự động khôi phục khi gặp tổn hại, Lục Linh và A Tài đang đứng ở phía đối diện cách đó 70 trượng xì xào cái gì đó.
Lý Diệu Hoàng, Tần Hạ Băng, Huỳnh Giao, Bạch Vân cùng Nhan Hồng Anh thì đã đi đến bên trên khán đài quan sát.
Qua giây lát A Tài đã lùi ra đứng ngoài kết giới, Lục Linh một thân lục bào nhỏ nhắn đơn độc giữa sân thử rộng lớn, tay trái đưa lên mộc cung trước người, một sợi dây lục sắc linh khí liền xuất hiện kết nối hai đầu cánh cung.
Tay phải Lục Linh nhẹ nhàng khẩy động, dây cung căng thẳng lập tức phát quang, hoa văn đỏ sẩm chạy dọc giữa thân "Mộc vũ cung" tức khắc hưởng hứng sáng chói huyết sắc, cả người nàng trong giây lát đã bao trùm lục sắc, mộc hệ linh khí tinh thuần cả người - cả cung nhanh chóng dung nhập vào nhau rồi ngưng tụ thành một mũi huyết tên đỏ sẩm.
Mộc hệ thuộc tính nhu hoà đã trở nên sắc bén rợn người, mũi tên trên tay còn ẩn ẩn một tia sát khí, Lục Linh mừng rỡ nhếch môi tươi tắn, dư khoan khoé mắt khẽ liếc 5 bóng hình tuyệt mỹ trên khán đài, lòng nàng nhanh chóng quyết tuyệt tập trung vào bia ngắm ở xa, "Enng", huyết tên - mộc cung nhanh chóng hưởng ứng mà ngân lên theo cảm xúc mạnh mẽ.
"Vụt"
Tay phải Lục Linh khẽ lơ, huyết tên trong mắt Lý Diệu Hoàng cứ như bổng nhiên tan biến!
"Ầm"
Tứ nữ còn chưa kịp đảo mắt thì thanh âm tàn phá đã vang vọng bên tai, cả bọn xoay qua đã thấy bia ngắm vỡ tan rụng rời bên dưới mặt đất, còn mũi huyết tên vẫn còn ghim chặt ngay trên hồng tâm!!
Lợi hại!!! Lý Diệu Hoàng thản thốt một câu đã bị một giọng nữ tử ngạo kiều có phần quen thuộc chen ngang:
"Hể~~, đúng là đồ tốt, bán cho ta!"
Nàng theo bản năng tìm đến nguồn cơn giọng nói thì lại sựng người giựt mình: Là nàng!!!
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)