Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 78: Sẽ rất nhanh

528 0 2 0

Đỉnh olympus, Đảo Khởi Nguyên, Đồi Ỷ Đông.

 

Một nam tử tuấn tú tóc bạch kim, cả người khôi giáp sang trọng toát ra một áp lực vô hình không giận tự uy, hai mắt nhắm nghiền, uy nghiêm ngồi trên chiếc ngai đá quyền lực tinh xảo đặt ngay trung tâm ngôi đền.

 

Hắn lúc này bất ngờ mở mắt, sau đó chỉ trừ đôi lông mày bổng nhíu chặc và lôi hệ linh lực khiếp đảm bộc phát từ cả người thì không có thêm bất kì cử động nào nữa.

 

Qua một lúc, một đại hán lực lưỡng cả người kim giáp nặng nề, dáng đi tuy đã có phần cố khép nép nhưng không thể che dấu được sự ngạo mạng từ từ bước xuyên qua những cột đá trọc trời tiến vào đền thờ vĩ đại. 

 

Không bước tới vị trí trung tâm mà đứng sau một cây thiên trụ ở một bên đại điện, đại hán cuối đầu nhìn đất dùng giọng bụng kính cẩn:

 

"Thưa thần sấm sét vĩ đại - vua của các vị thần Vương Sung, thần tiên tri Phương Minh Hùng cầu kiến."

 

Hắn vừa dứt câu, một nữ tử váy trắng hở vai quyến rũ cũng nhanh chóng đi đến đối diện mà cung kính thưa bẩm:

 

"Thưa thần sấm sét vĩ đại - vua của các vị thần Vương Sung, đại tế tư xin cầu kiến, thần điểu Ta Lap có dị tượng."

 

Vương Sung mặt vẫn không cảm xúc ngồi bất động trên ngai nhưng lại lập tức đồng ý: 

 

"Cho bọn họ vào."

 

Đại hán và nử tử quyến rũ cảm nhận ngữ điệu của chủ tử không chậm rãi như thường ngày thì biết đây là có đại sự, vội vàng cuối thấp đầu mà giọng run run: "D-Dạ", rồi bước nhanh ra ngoài.

 

Cùng lúc đó một màn tương tự cũng xảy ra khắp nơi trên Tân Đại Thế Giới: 

 

Thành Dung Lãng ở thung lũng Chormp; 

 

Rừng Ảnh Ngân, Mộc Chi Mật Lâm ở Rừng đại nguyên sinh; 

 

Địa Tàng Điện, Núi Vô Không ở U Minh vực; 

 

Tử Mật Cung ở Huyết Liên Huyết Hải; 

 

Lâu đài Ân Quyết ở Tu La vực; 

 

Tam Giác Quỷ Bàng Đông ở Đại Thanh đại dương; 

 

Tâm Chính đại điện ở Huyết Sát vực; 

 

Đông Hoa Mật Lâm ở rừng Mang Hoang; 

 

Hoàng Cung ở Nhật Tinh vực; 

 

Cùng 3 trụ sỡ chính của Cổ tộc, Phục Tri cách mạng, Vân Trung liên minh. 

 

Tất cả chỉ là những điềm báo, nhưng chắc chắn sau hàng vạn năm yên tỉnh, cán cân của Tân Đại Thế giới sắp một lần nữa biến động. 

 

Lâm Vân cốc.

 

Vẫn như thường lệ hoàn toàn không biết gì về tình cảnh bên ngoài.

 

KEngg~~~~.

 

Sau tiếng phạn âm đầu tiên ngân lên, Lý Diệu Hoàng bổng cảm thấy một luồng sức mạnh cường đại trào dâng trong cơ thể, làm tất cả tế bào của nàng cường hãng lên với tốc độ chóng mặt, chỉ một tích tắc đã bằng nữa ngày khổ tu luyện thể.

 

KEngg~~~~.

 

Tiếng phạn âm thứ hai ngân lên, Lý Diệu Hoàng hai mắt nhắm nghiền tỉnh toạ trong rừng hoa trắng xoá mà vận chuyển công pháp Phật Tộc, cố kìm hảm sự phù phiếm và cảm giác không thực do tốc độ phát triển quá nhanh của cơ thể.

 

KEnng~~~~.

 

Tiếng phạn âm thứ ba ngân lên, Lý Diệu Hoàng đã phần nào thích nghi và cân bằng được tình trạng cơ thể hiện tại, nhưng tốc độ tu thể vẫn tăng trưởng với tốc độ khiếp đảm.

 

KEnng~~~~.

 

Tiếng phạn âm thứ tư ngân lên, Lý Diệu Hoàng tiến giai Kiện Thể tầng hai, đột phá bình cảnh Kiện Thể tầng 1 sau chưa tới 5 phút, và tốc độ vẫn còn đang tiếp tục biến thiên.

 

KEnng~~~~

 

KEnng~~~~

 

Sau tiếng phạn âm thứ sáu, Lý Diệu Hoàng tiến giai Kiện Thể tầng 3.

 

KEnng~~~~

 

KEnng~~~~

 

Tiếng phạn âm thứ tám ngân lên, Lý Diệu Hoàng lại đột phá lần nữa, Kiện Thể tầng 4!

 

KENngg~~~~~~

 

Tiếng phạn âm thứ chín kết thúc, bình cảnh bị phá nát, Lý Diệu Hoàng chính thức trở thành thể tu Phật tộc Kiện thể tầng 5!

 

Thiên địa quay trở về yên tỉnh.

 

Lý Diệu Hoàng một ngày tiến giai còn nhiều hơn buổi ăn của nàng khi còn chưa ích cốc thì tất nhiên là lòng mừng như điên, nhưng khi cảm nhận sức mạnh cường đại trong cơ thể mình lúc này thì trong lòng lại có chút tiếc nuối là tại sao phạn âm lại ngưng quá sớm, mắt thậm chí mang một tia uỷ khất mà mở ra lần nữa quan sát hoàn cảnh xung quanh lúc này.

 

Cả vách đá sau chín tiếng phạn âm ngân dài khi Ngã Phật niết bàn thì lập tức quay trở lại yên ắng, đầy trời kim quang phật pháp biến mất, biển mây vàng rực trên bầu trời Lâm Vân cốc tan theo, thuần kim tinh hoa cũng không rơi rớt như không tốn tiền tựa như xung quanh nữa, thứ duy nhất còn sót lại là vạn bông hoa trắng tinh bình dị mộc khắp nơi xung quanh và Dương Bạch Trì đang bất động từ xa, vẻ mặt hiền từ đang nhìn nàng.

 

Đối diện ánh mắt đối phương, Lý Diệu Hoàng có cảm giác Dương Bạch Trì lúc này đây càng thêm bình dị, càng thêm tỉnh lặng, như ông ấy đã hoàn toàn hoà vào thiên địa xung quanh, nhưng không còn giống như lúc trước mờ mờ mịt mịt nữa, sự hiện diện của Dương Bạch Trì lúc này rất rõ ràng, như là ông ấy đã ngưng thật vậy. 

 

Lòng cả kinh với suy nghĩ đó, lại sực nhớ về tình cảnh hùng vĩ nhưng đầy kì ảo vài phút trước, Lý Diệu Hoàng không khỏi ấp úng thành tiếng:

 

"Tiền... Tiền bối, người... người không sao chứ?"

 

"Ý ngươi là như thế này?". Dương Bạch Trì khẽ mỉm cười, ngay sau đó bổng tử khí từ cả người hắn ùa ra, làm Lý Diệu Hoàng hoảng sợ đến nổi dựt bắn người về sau. 

 

Nhưng không hù doạ nàng lâu, Dương Bạch Trì liền làm nàng chính thức ngu ngơ bằng cách thay tử khí thành kim quang Phật pháp chính tông mạnh mẽ chói mắt.

 

"Tiền bối, này... này...". Làm sao có thể? Phật tâm không phải đối nghịch với tâm ma sao? Vừa đan xen phật quang và tử khí? Sao có thể vừa là phật, vừa là ma được? 

 

Thấy Lý Diệu Hoàng lời nói ấp úng mà hai mắt trừng lớn cũng sắp lọt ra ngoài rồi, Dương Bạch Trì mỉm cười giải thích thêm một câu: 

 

"Là Phật hay là Ma chỉ do một tín niệm."

 

Câu nói này thật quá cao thâm rồi, Lý Diệu Hoàng tu thể không tu tâm căn bản không thể hiểu nổi, nhưng nàng lại bắt được điểm mấu chốt khác mà lúc này lại mừng như điên đến giọng cũng run run:

 

"V-vậy... T-Tiền bối bây giờ đã là Phật phải không?". Là Phật thì không cần tìm nữa, nàng có thể ra khỏi đây được rồi! yah yah yah!!!

 

Đối phương suy nghĩ gì đã được viết lên mặt, nhưng Dương Bạch Trì có ý tài bồi mà vẫn chậm rải lắc đầu giải thích thêm:

 

"Trên thế giới này làm gì có Phật. Phật ở trong vạn vật, trong ta, trong ngươi, trong A Ngao, trong những đoá hoa bình dị này. Ngươi nghĩ có thì là có, ngươi nghĩ không thì là không."

 

Thật sự là quá cao thâm rồi nha, Lý Diệu Hoàng thật lòng không hiểu nổi mà ngu ngơ cuối đầu nghiền ngẫm.

 

Dương Bạch Trì cũng không bất ngờ với phản ứng của nàng, không giống như ông ấy ban đầu tin Phật nhưng sau lại lạc lối đến mất cả đức tin vì thực tại tàn khốc. Lý Diệu Hoàng có cái tôi quá cao, thậm chí chấp nhận được chết nếu là chính mình, hoàn toàn không có chút nào giống với vị Phật vô ngã vô không như trong mường tượng của ông. 

 

Nhưng ý nghĩa hành động của nàng lại là lựa chọn mà Phật sẽ chọn, chính nghĩa, bất chấp, thiện lương, mặc đời cười chê, thậm chí hi sinh cả mạng sống, hạnh phúc của bản thân để làm một việc mà lòng cho là đúng. 

 

Cũng chính vì vậy Dương Bạch Trì mới chọn nàng, ép một thiếu nữ mười bốn tuổi phải mất đi những năm tháng thanh xuân tươi đẹp mà sống trong một hang động tịch mịch để tìm lại đức tin cho ông. 

 

Nghĩ tới đây, Dương Bạch Trì không khỏi thở dài tự trách, sau đó tay áo phất ngang.

 

Chín vạn chín nghìn chín trăm chín mươi chín đoá hoa màu trắng xóa vừa mọc trên nền đất liền bay lên không trung, xoay tròn loạn vũ rồi dung nhập vào chiếc áo toàn đen mới vừa xuất hiện trên cơ thể gợi cảm của Lý Diệu Hoàng. 

 

Dương Bạch Trì mỉm cười giải thích:

 

"Như lời đã hứa, toàn bộ Lâm Vân cốc giờ đây đã thuộc về ngươi, nhưng ta tạm thời cần mượn nó làm một số chuyện, nên mạng phép sẽ đưa trước một số vật giúp ngươi tu luyện, một thời gian sau sẽ vật hồi khổ chủ, có được không?"

 

Nghe lời nói của đối phương thì đã biết mình đã "tìm Phật" được rồi, Lý Diệu Hoàng hai mắt sáng rực, mặt mày hớn hỡ, gật đầu như gà mổ thóc mà xua xua tay nói vội:

 

"Được được tiền bối, Lâm Vân cốc này giá trị quá lớn, không biết ta đời này có đủ khả năng bảo vệ nó không, tiền bối không cần đưa ta cũng được, đại lễ gì đó cũng có thể không cần, chỉ là... chỉ là tiền bối có thể đưa ta ra ngoài được không?". Mặc dù biết gần như chắc chắn đối phương sẽ làm vậy, nhưng nói đến câu cuối Lý Diệu Hoàng lại hồi hộp đến tim cũng muốn nhảy ra ngoài.

 

Dương Bạch Trì bị phản ứng của nàng làm cho đến không khỏi bật cười, sau ánh mắt lại tự trách:

 

"Việc này ta phải lần nữa tạ lỗi với ngươi. Khu vực Nguyệt Dạ vực có trận pháp bảo hộ, Lâm Vân cốc giờ đây lại không còn liên kết với Ngân Nha thành nữa, nên ta không thể đưa ngươi quay lại vị trí ban đầu được, nơi xa nhất có thể đến là Hỗn Nguyên Vực."

 

Lý Diệu Hoàng tuy có vài phần mất mát trong lòng, nhưng chỉ cần ra ngoài là đã tốt lắm rồi nên nàng liền ôm quyền nói tạ:

 

"Đa tạ tiền bối chỉ điểm trong thời gian qua, mong ngày sau có thể gặp lại". Nói tới đây nàng lại xoay ra sau nhìn hắc kì lân từ nãy giờ vẫn thầm lặng đứng một bên, nở một nụ cười thật tươi:

 

"Tạm biệt ngươi nha A Ngao, lần sau gặp lại ta nhất định sẽ làm cho ngươi thật nhiều đồ ăn ngon nha, còn giới thiệu ngươi với bằng hữu của ta nữa, trong đó còn có một tiểu cô nương cũng tham ăn như ngươi vậy á."

 

A Ngao ném cho Lý Diệu Hoàng quả cầu thuần kim tinh hoa nãy giờ nàng vất vã phong ấn rồi làm như không quan tâm mà kiêu hãnh hất cằm xoay đầu sang hướng khác, nhưng giọng nói run run đã phản bội lại nàng:

 

"T-Từ với chả biệt, m-muốn lấy thứ này thì cứ nói. Đi đi, ngươi đi bổn cô nương còn có thể.. có thể ngủ cả ngày". Nói tới đây bổng bị Dương Bạch Trì cắt ngang:

 

"A Ngao, trước kia vì không cách nào rời khỏi Lâm Vân cốc nên ngươi tuy đã nở ra hơn hai mươi năm nay nhưng vẫn chưa một lần nhìn nhắm thế giới bên ngoài, về lâu về dài đối với việc tu hành ắc có bất lợi. 

 

Đúng dịp nha đầu này lại trạc tuổi ngươi, tu vi không chênh lệch lớn - thuận lợi cho ngươi phát triển. Hơn nữa với tính tình của nàng sau này chắc chắn sẽ gặp rất nhiều phiền phức. Chi bằng ngươi theo giúp nàng một tay, nếu sau này không muốn ở chung với nàng nữa thì có thể tìm ta bất cứ lúc nào, như thế nào, A Ngao?"

 

Lý Diệu Hoàng thấu hiểu dụng ý của Dương Bạch Trì và biết A Ngao vì ít giao tiếp với người nên rất hay ngại ngùng, nàng liền mượn nước đẩy thuyền, đưa ánh mắt đáng thương nhìn hắc kì lân, giọng nỉ non:

 

"Đúng đó A Ngao, ngươi lợi hại như vậy sẽ bảo vệ ta rất tốt nha, mỗi ngày ta sẽ làm thật nhiều đồ ăn ngon cho ngươi coi như trả ơn được không? Cùng đi với ta đi mà~~."

 

Hai người một già một trẻ nói đến thiên kinh địa nghĩa như vậy thì cho dù bây giờ trên trán A Ngao không in rõ hai chữ "Đồ Ăn" thì nàng cũng phải gật đầu đồng ý: 

 

"H-hể~, được đi, nhưng một ngày ba bửa không thiếu bửa nào mới được."

 

Được câu trả lời của nàng, Dương Bạch Trì phất tay áo cầm lên "Song Ngã", điểm ngón tay tạo thêm một phong ấn giúp nó khống chế và dần dần hấp thu thuần kim tinh hoa cũng như kim quang phật pháp để nâng lên phẩm giai rồi lại đưa mắt nhìn xa xăm:

 

"Đại địch của ta rất nhanh sẽ tới, chúng ta nên đi thôi."

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16