Lý Diệu Hoàng lại lần nữa ngồi thẫn thờ dưới cánh cửa phòng, khung cảnh đã quen thuộc từ khi lên 7 càng khiến nàng có thêm can đảm để cũng cố quyết định một lần nữa, nếu mọi thứ sớm muộn sẽ vậy, chi bằng kết thúc nó thật nhanh đi, Lý Gia chỉ đơn thuần là trách nhiệm của nàng, không có yêu thương chỉ có trách nhiệm.
Trách nhiệm này tuy có nặng nhưng nàng có thể hoàn thành. Nàng sẽ sống tự do, chỉ cần vào một môn phái rồi có thể ăn bám mà không cần phải làm việc nữa. Đúng, một cuộc sống trong mơ!!!
Nghĩ tới đây Lý Diệu Hoàng bổng cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lúc này mới bắt đầu bước lại giường, trên khuôn mặt đã không còn nụ cười giả dối như trước.
Phượng Tiểu Tịch tỉnh lại thì bị dọa đến mồ hôi lấm tấm trên trán.
Lý Diệu Hoàng xì cười nhìn hai bạn nhỏ, kí ức hai tháng cả ba cùng chung sống dần dần hiện lên trong đầu Lý Diệu Hoàng.
Hai tháng nay nàng, Tiểu Tịch, Băng Băng cùng ăn, cùng ngủ, cùng đánh nhau, cùng cãi vã, mặc cả. Thời gian tuy không dài nhưng từ khi hiểu chuyện đến nay đây là khoảng thời gian duy nhất mà nàng thật sự cảm nhận được một chút ấm áp.
Vì vậy có thể nói Tiểu Tịch và Băng Băng là hai người thân cận nhất với nàng từ khi sinh ra, cũng là hai người đầu tiên tìm hiểu và công nhận con người thật của nàng. Các nàng thật sự rất quan trọng với Lý Diệu Hoàng, nhưng nếu gọi hai người các nàng là bằng hữu, thì nàng lại có một tia sợ hải.
Chắc có lẽ vì đây là lần đầu tiên nàng thân cận với người khác như thế, những cảm xúc này thật sự quá mới mẻ cần thêm thời gian để thích ứng, chắc giải pháp tốt nhất hiện tại là nàng nên tiếp tục ứng xử tự nhiên, không cần quá gượng ép, để thời gian giúp nàng dần thích ứng. Và có những điều phải làm để tôn trọng các nàng.
Lý Diệu Hoàng nghĩ tới đây thì hoàn hồn, thấy mình đã đến kế bên giường, đối diện ánh mắt khó hiểu của Tiểu Tịch lòng nàng bổng nhiên ấm áp lạ thường, môi lại vô thức lại khẽ nhếch, nở một nụ cười dịu dàng tới ra nước:
"Tỉnh? Không phải nói đi hái kim ô quả sao? Nhanh thức dậy nè."
Vẫn đang khó hiểu thì Phượng Tiểu Tịch bị nụ cười dịu dàng của Lý Diệu Hoàng làm sợ đến tim muốn nhảy ra cổ họng, đây là đổi chiêu thức? Nàng thật khăm phục rồi, cho mồi lửa thì cho, đâu có cần làm điều kinh sợ như vậy chứ? Nhưng tuy đã khang khác, đôi mắt cá chết của nàng vẫn vô cùng hắc ám.
Tiểu Tịch lại ngây người, Lý Diệu Hoàng cười thầm rồi chuyển sang đưa tay chọt chọt bụng nhỏ của tiểu bạch miêu đang kế bên:
"Băng Băng thức nè, thức ta cho ngươi 2 con song nha trư ăn ngon ngon nhe."
Bị "quấy rối", ban đầu tiểu Băng Băng còn khó chịu quơ quơ móng nhỏ, nhưng khi tới 2 con song nha trư liền đứng bật dậy, nhanh như chớp lấy hai chân trước ôm ngón tay cái của Lý Diệu Hoàng sượt sượt, rồi đưa đôi mắt màu xanh da trời long lanh nhìn nữ hài miệng lại kêu "nha, nha" làm nũng.
Lý Diệu Hoàng không thể kháng cự được sát thương quá lớn đó, xì cười rồi lấy mũi quơ qua quơ lại đầu tiểu khả mắng yêu:
"Chỉ biết chơi xấu đòi miếng ăn là giỏi thôi."
Qua không lâu Tiểu Tịch đã hoàn hồn, nhưng lại tiếp tục khó hiểu nghiên đầu trầm trầm Lý Diệu Hoàng, nàng biết tiểu bạn nhỏ đang nghĩ gì, chọn từ một chút rồi chỉ ngắn gọn:
"Ta suy nghĩ thông suốt một số việc. Ngược lại có một việc muốn hỏi ngươi."
"Hơ~, việc gì?". Ánh mắt nghiêm túc này cũng là lần đầu Phượng Tiểu Tịch thấy được từ đối phương, chắc chắn là có chuyện hệ trọng nên nàng lập tức tỉnh táo lại.
"Hai ngày nữa ta phải đi Nguyệt Dạ Vực để vào học viện, ngươi có muốn theo cùng?". Điều này Lý Diệu Hoàng thật sự không chắc chắn.
Phượng Tiểu Tịch hoàn toàn đồng ý đây là vấn đề lâu dài nên bắt đầu tự định giá trong lòng một chút, nhưng rất nhanh nàng đã có quyết định ngẩng đầu rống lên:
"Đi!!!!!!!"
"Haha". Lý Diệu Hoàng thật là bị hành động trẻ con của đối phương làm bật cười, nhưng liền nghe cô bạn nhỏ nghi gờ hỏi tiếp:
"A, kim ô quả, hái hết rồi hả đi."
"Đúng rồi, ngươi không nói ta cũng quên. Trước đi điều tra một chút, ta cảm thấy con đại mãng lần trước xuất hiện là có liên quan tới kim ô quả."
Phượng Tiểu Tịch mừng còn không kịp, nên Lý Diệu Hoàng vừa dứt câu cả ba lập tức lập tức thẳng tiến rừng Hoàng Hôn, mục tiêu tức nhiên là hang ổ của bọn Dã Điềm Hầu - nơi chắc chắn Kim Ô quả dày đặt nhất, nhưng mọi việc lại không dễ dàng.
Lúc này đã quá giờ trưa nên tam nữ đợi mãi vẫn không thấy con Dã Điềm Hầu nào quay về hang ổ, qua 10 phút Lý Diệu Hoàng đã mệt mỏi, bắt đầu bàn đến cách làm việc thông minh:
"Ngươi có thể dựa vào khí tức của Kim Ô quả để cảm nhận được hang ổ bọn chúng không?"
Phượng Tiểu Tịch lắc đầu trầm ngâm:
"Không được, ta có thể cảm nhận được những đường liên linh hỏa khí từ chúng, nhưng không có nơi nào tập trung đủ số lượng hết, chỉ toàn rải rác mấy cây mọc lưa thưa."
Aizz, Lý Diệu Hoàng thở dài nhíu mày nhìn con Dã Điềm Hầu đang nghĩ trưa trên thân cây, đợi như vậy thì trời tối cũng chưa chắc có thể tìm ra, ngày mai nàng lại không thể ra khỏi nhà, quan trọng hơn là nàng thật không muốn đi thêm lần nữa, những ngày nghĩ cuối cùng đó... Nhất định phải có cách:
"A, hay tụi mình bắt con Dã Điềm hầu đó rồi kiểm tra khí tức của nó rồi lần theo?"
"Được, ta bắt nó ngươi lần theo đi thánh nhân!"
"Ách, hì hì". Lý Diệu Hoàng ngại ngùng gãi gãi đầu cười khổ.
Phượng Tiểu Tịch khinh bỉ tới nổi làm biến nhìn Lý Diệu Hoàng, linh khí tuy là của sinh linh nhưng cũng rất tương đồng với thiên địa, nơi đây còn là nơi ở của Dã Điềm hầu nên linh khí ở đây càng tương tợ với nó hơn, ba luyện khí kì làm sao mà phân biệt nổi?
Chắc có lẽ hóa thần kì có thể lần tìm trong phạm vi 30km, còn dưới đó thì chỉ có pháp bảo đặc trưng hoặc tu sĩ có đặc thù thể chất mới có thể làm được điều này, cảm nhận linh khí chắc không được, họa mai chỉ có...
Phượng Tiểu Tịch nghĩ tới đây thì trừng lớn mắt rồi thất thố la lên:
"Là Mùi Hương!!!!"
Rồi nàng quay sang nhìn chằm chằm tiểu bạch miêu đang liếm lông.
"Graoo?"
"Vù". Lý Diệu Hoàng nhậy bén đã phi thân lao tới tấn công con Dã Điềm hầu ở thân cây đằng xa.
Còn Phượng Tiểu Tịch lúc này lại ưỡn cao ức gà, giọng đầy hùng hồn:
"Nói ta nghe ngươi là ai Bạch Miêu ngu ngốc!"
"Grao?". Băng Băng chớp mắt lông lanh không hiểu.
"Ngươi là bạch hổ thần thú! Là muội muội nuôi của Phượng Tiểu Tịch ta! Sinh ra..."
Băng Băng lúc đầu thì nghiên đầu qua lại không hiểu, nhưng Phượng Tiểu Tịch càng nói càng hăng, bé thấy vui quá cũng "Grao" hùng hồn theo, dơ dơ móng nhỏ đập đập ngực mình, xem như bé hiểu ý đi nha.
"... Cho nên, ngươi hãy kết hợp khứu giác và sự thân quen với gió của ngươi để lần tìm manh mối, biết chưa? Cá chết nha đầu."
"Được, được". Lý Diệu Hoàng đợi cả buổi cũng đã đến lúc đặt con linh hầu bị nàng đánh ngất lại dưới chân Băng Băng.
"Graoo!". Băng Băng cũng nhảy tới hít thở vài hơi rồi đưa móng nhỏ sang hướng Đông: "Graoo", chỉ đường, cũng không biết là có hiểu gì không...
Nào ngờ Băng Băng qua hai tháng trời cũng đã trưởng thành rất nhiều, bé dẫn đường chỉ tới 30 phút là cả nhóm đã đứng trước một hàng cổ thụ khổng lồ um tùm, cứ như một hàng rào tự nhiên bảo vệ thứ quí giá gì đó bên trong, cả khí tức của Kim Ô quả cũng không một tia lọt được ra ngoài.
Tam nữ nhờ ẩn nặc khí tức ngọc bội vẫn dễ dàng đột nhập vào sơn cốc.
Phượng Tiểu Tịch nhìn một rừng cây toàn là Kim Ô trước mắt thì cảm động tí đã rơi lệ, nhưng nàng biết bây giờ không phải lúc tái mái tay chân, dù một quả cũng không thể đụng, việc các nàng nên làm hiện tại là điều tra kỷ càng nơi này để lên kế hoạch chu toàn.
Ba kẻ tham lam với mục đích khó khăn nhất: hái sạch không chừa một trái Kim Ô, bắt đầu đi vòng vòng sơn cốc, Lý Diệu Hoàng phân tích tình huống.
Nơi đây nằm phía nam cách thành Thừa Thiên 100 dặm, lại có hàng cổ thụ kì quái như một chiến hào tự nhiên ngăn cách với thế giới bên ngoài nên các nàng có thể càng quấy một chút, tạo động tỉnh lớn ở mức độ nào đó vẫn được.
So sánh về thực lực hai bên:
Toàn bộ sơn cốc được khoảng 120 con luyện khí 8, 9 giai Dã Điềm hầu canh giữ.
Phe ta thì chỉ có 1 luyện khí 7 tầng, 2 bé ngoan tu vi tương đương luyện khí đỉnh phong, tuy lực chiến cả ba đều xảo diệu nhưng muốn đánh chắc chắn là phải khổ chiến, động tỉnh có thể sẽ vượt quá mức cho phép.
Hơn nữa cũng có thể làm hư hại rất nhiều Kim Ô quả ở đây.
Chỉ có thể dùng mưu, không thể dùng sức.
Số lượng lớn kim ô quả tập trung nhiều nhất ở ngay vị trí trung tâm, nhưng lại rất gần một hang động mà các nàng chưa điều tra rõ, không chừng nó còn là mục tiêu của con đại mãng bất ngờ xuất hiện lần trước.
Bọn linh hầu vẫn như cũ không có linh trí, dùng "Điệu Hổ Ly Sơn" cướp xong rồi chạy là chuyện dễ dàng, nhưng vấn đề là hang động kia có thứ mà chúng ta không nắm chắc được.
Nên nếu như chia 2 top như lần trước, một dẫn dụ bọn hầu tử, một đi hái trái thì không chừng biến số trong hang sẽ xuất hiện mà chặn lại kẻ cướp, khi đó trộm gà không được không chừng còn mất cả nắm thóc, chắc chắn chỉ có thất bại.
Vẫn cách cũ, nhưng chia làm ba nhóm - điệu hổ ly sơn phiên bản nâng cao hơn.
Sau một ngày thu thập thông tin, bàn bạc kế hoạch kĩ lưỡng, bộ ba đã chuẩn bị xong mọi thứ chỉ chờ ngày hành động.
Khi về tới trước cửa thành Thừa Thiên thì trời đã nhá nhem tối.
Lý Diệu Hoàng đưa mắt nhìn bóng đen dài sọc của mình và cánh cửa thành to lớn, cũng không biết tâm trạng đang không tốt hay là đã gần đi xa, nàng lại quyết đinh tảng bộ một vòng thành Thừa Thiên.
Đội lên chiếc mũ trùm để không ai nhận ra, Lý Diệu Hoàng sau rất lâu lần nữa bước qua cổng chính của ngôi thành, chầm chậm dạo bước quanh thành trì với suy nghĩ miên mang.
Đây là thành Thừa Thiên, nơi nàng đã sinh ra và lớn lên, và cũng chứng kiến đủ bao điều phù phiếm nơi đây.
Với vị thế nằm ngay biên giới giữa hai vực Nhật Tinh và Nguyệt Dạ - nơi giao nhau giữa nhân tộc và ba khu vực tự trị thì Thừa Thiên đáng ra nên phồn hoa hơn rất nhiều.
Mah, chắc nàng đã nghĩ xa rồi. Hai chữ phồn vinh thật quá xa xỉ với dân cư trong thành, thậm chí Thừa Thiên được công nhận chữ "thành" chỉ vì một thủ pháp xoa dịu của triều đình Nhân tộc.
Mục đích là để số lượng lớn phàm nhân nơi đây cũng như bao đời cha ông của họ chuyên tâm tập trung khai thác hơn mười mỏ khoáng sản tự nhiên xung quanh, chuyên tâm trồng trọt những dược điền cấp thấp được dựng nên để cống lên phục vụ bọn chúng.
Nhưng mọi chuyện đến đây thì cũng ổn đi.
Nếu các xác chết không danh tính quanh năm không xuất hiện rải rác khắp các quặng mỏ.
Nếu dân cư trong thành không phải làm việc quần quật mới hoạ đủ linh thạch để tran trải cuộc sống.
Nếu bọn tham quan không cấu kết làm càng cướp ngày, có những món hời linh thạch qua những vụ kiện tụng của người dân.
Và nếu như lại không có thêm vô số cái nếu như mà nàng quá mệt mỏi để liệt kê cũng như vẫn chưa thấy được.
Có thể bạn thắc mắc tại sao Lý Diệu Hoàng lại dám cam đoan như vậy. Vậy bạn có biết linh thạch đâu mà cha mẹ cho nàng học ở những học viện xa hoa nhất? Chỉ bằng hai luyện khí kì tu sĩ thì làm sao có đủ linh thạch để sánh ngang với đẳng cấp của tứ đại thế gia nhân tộc?
Nguồn thu nhập chính của Lý gia là buôn lậu.
Với truyền thống và góc gác lâu năm, Lý gia có nguồn hàng ổn định và có một hậu thuẫn tuyệt đối - thành chủ thành Thừa Thiên - Hoàng Phục.
Cũng nhờ tên tham quan này mà Lý Diệu Hoàng từ nhỏ đã được tiếp xúc rất nhiều với tầng lớp quan lại, biết được nhiều thủ đoạn của bọn chúng.
Và trở thành một con người như thế này đây.
Nàng cứ như một sản phẩm bắt buộc phải sinh ra của xã hội thối nát này, nhìn được nhiều thứ, hiểu được nhiều chuyện, nhưng với một tính cách cố chấp lại làm nàng trở thành kẻ lạc loài, cô độc, và luôn khinh rẻ mọi định nghĩa 'hạnh phúc', 'tự hào', 'thông minh' mà người xung quanh mong muốn.
Cách nghĩ của nàng luôn rất khác biệt, như việc nàng chính nghĩa nhưng lại chẳng bao giờ ghét Lý gia vì việc buôn lậu mà chẳng thẹn với lòng vậy.
Vì Lý gia buôn lậu là linh thảo, đan dược, khoáng quặng,.. Cũng giống như việc buôn bán bình thường vậy, chỉ có điều nhà nàng không nộp thuế linh thạch - thứ mà nàng chắc chắn chỉ nằm trong túi tiền đủng đỉnh của bọn tham quan bằng vô số thủ đoạn đục khoét.
Lý gia cơ bản chỉ là làm ảnh hưởng đến triều đình, nhà nàng còn tốt hơn cả trăm lần so với bọn quan sai mà nàng căm thù nhất, nhưng lỗi cũng không phải chỉ nằm ở bọn tham quan kia.
Mọi người xung quanh chả ai muốn chấp nhận bản thân thiệt thòi để bảo vệ một điều gì đó cả, nếu nói theo cách mà Lý Diệu Hoàng chẳng bao giờ tin thì diễn cảnh thành Thừa Thiên hôm nay là từ Nhân và Quả.
Cũng như màn kịch trước mặt nàng lúc này đây.
Đi với bóng trời nhá nhem, Lý Diệu Hoàng đã đứng trước một nhóm chợ phàm nhân.
Trung tâm hai hàng người lam lũ đã sựng tay là năm gã tuần vệ thành đang vây quanh một cô gái.
Nhưng càng bất ngờ hơn là cô gái bị trêu ghẹo đến mắt cũng đỏ hoe mà xung quanh gần trăm người bọn họ vẫn mặt không cảm xúc, vẫn lặng im đứng nhìn.
Là người quen. Lý Diệu Hoàng bắt đầu tiến lại, tâm trạng nàng đang không tốt, chỉ trách bọn tuần vệ thành này chọc phải Tiểu Cẩm - chị hàng xóm thuở nhỏ của nàng.
Tác giả có lời muốn nói:
Binh khí cấp bậc:
Cũng có bốn tầng: Hạ - Trung - Thượng - Cực.
Phàm khí ( luyện khí ) —— Linh khí (trúc cơ - thối thể) —— Pháp khí (kim đan - nguyên anh) —— Bảo khí ( hoá thần (hạ, trung) - động hư (thượng) - độ kiếp (Cực) ) —— Thần Khí ( Phi thăng ).
"Song nha thuẫn" là thối thể trung kì vũ khí —— Linh khí thượng phẩm.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)