Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 138: Tuyết, lại rơi

442 0 0 0

Mỗi ngày cứ 7 giờ tối, Lý Diệu Hoàng lại quét đều dung dịch mới luyện lên mặt khiên để nâng cấp 'Song Nha' và đặt thêm một ít phù ấn để liên kết các phần của nó được chặc chẽ hơn.

 

Xong lại quay về tiếp tục việc rèn kiếm, thực hiện lời hứa quan trọng vào sáu năm trước.

 

Thời gian cứ thế bất giác trôi qua, nữa tháng sau, qua hôm nay lượng dung dịch đặc chế cũng đã cạn sạch.

 

Lý Diệu Hoàng đang hí hững vì mình lại sắp được nói chuyện với Khí Linh của 'Song Nha' lần nữa thì bổng.

 

Ầm. Cánh cửa phòng được nàng bài phong ấn bất ngờ bị một cơn cuồng phong đánh bay, mở toang!

 

Rầm, Rầm, Rầm, Rầm,... 

 

Những tiếng lôi minh khiếp đảm được thế từ ngoài vọng vào, bầu trời tối ôm yên tỉnh phút trước lúc này đang bị những tia sét bạo ngược liên tiếp xé tan, Phôi Khang đỉnh đón nhận đợt 'Tinh Minh lôi kiếp' thứ hai trong chưa đầy 3 ngày.

 

Một chút tư tưởng câu thông với thiên đạo của trúc cơ tu sĩ nói cho Lý Diệu Hoàng biết đối tượng nhắm tới lần này là nàng và 'Song Nha'!!!

 

Lý Diệu Hoàng mừng như điên liền cầm lên 'Song Nha' phi thân ra khỏi phòng luyện khí, vì 'Tinh Minh lôi kiếp' chỉ xuất hiện khi một thành tựu của tu sĩ được thiên đạo công nhận, nó thường được ví như một món quà cho những kì tài gánh vác tương lai, với trường hợp của Lý Diệu Hoàng lúc này thì 'Song Nha' chắc chắn sẽ được nâng cấp hơn nữa.

 

RẦM. Một tia sấm sét nâu sẫm xé rách thương khung đánh thẳng xuống khu luyện khí.

 

"Địa Xà!". Lý Diệu Hoàng thét lớn phi thân đón đầu, vận chuyển cực hạng thổ hệ linh lực vào 'Song Nha' thuẫn đang trên tay.

 

"Graaaaaa". Hai chủ tớ trong tích tắc biến thành một bóng hình đại mãng vảy xanh đen dài đến tiểu viện không chứa nổi. Đại mãng hung hăng há lớn miệng ngoặm lấy tia sấm sét cường hãng đang đánh xuống!

 

ĐÙNG. Hai bên va chạm, lôi vân trên Phôi Khang đỉnh hoàn toàn biến mất.

 

Đại mãng xanh đen tiếp nhận lượng thổ hệ linh khí khổng lồ thì cả thân hình đồ sộ lại càng thêm phì nhiêu, thân người lớn nhanh như thổi, trên đầu cũng có thêm hai bộ phận chéo lên dần xuất hiện, nhưng không phải sừng mà giống tai hơn.

 

Đến khi tổng độ dài lên tới 700 trượng thì đại mãng mới dừng lại, "Graaaaa~", ngửa đầu hét dài một tiếng vui mừng với trời cao mới biến mất trong không khí, để lại Lý Diệu Hoàng trường bào đen ngồm phiêu trên không trung từ từ đáp xuống máy hiên.

 

Sờ sờ chiếc khiên nâu sẫm vảy rắn trên tay, Lý Diệu Hoàng cười đến môi không thể khép lại, 'Song Nha thuẫn' giờ đây đã là trung phẩm nguyên anh pháp khí.

 

Tuy nàng vẫn chưa thể phát huy hết uy lực của người bạn này nhưng chắc chắn 'Song Nha' giờ đây có thể đỡ được vài kích của Nguyên Anh kì cường giả.

 

Lý Diệu Hoàng mừng như điên chạy vào đóng cửa nói chuyện với Khí Linh to lớn của 'Song Nha' thêm 10 phút rồi đặt nó kế bên bọn 'Song Ngã' 'Ân Tịch' đang trong phòng. 

 

Giờ đây nàng có thể tập trung toàn bộ tư tưởng vào thanh kiếm của người kia rồi.

 

Lý Diệu Hoàng mỉm cười rồi hít thở vài hơi lấy lại sự tập trung, tiếp tục vận chuyển Ám Vong hoả luyện hợp kim.

————

 

Ầm, ầm, ầm,...

 

Nữa tháng sau, bầu trời trên nóc tiểu viện của Lý Diệu Hoàng lại kéo mây đen lần nữa.

 

Lần này cảm nhận đối tượng của 'Tinh Minh lôi kiếp' cũng là mình thì nàng lại quá bất ngờ.

 

Tuy khi rèn thanh kiếm này nàng đã dốc 300% công lực nhưng cấp độ luyện tài lại thấp hơn so với 'Song Nha' rất nhiều, làm sao lại có thể lên tới dẫn động 'Tinh Minh lôi kiếp' đây?

 

Enng~.

 

Nhưng Lý Diệu Hoàng còn chưa bất ngờ xong thì thanh kiếm trên tay nàng chợt động, bay vụt ra đâm thẳng hướng cửa phòng!

 

Vù. Một luồng linh khí xanh lam lượng lờ bổng xuất hiện trên thân 'Song Nha thuẫn' bay vèo tới nó!

 

ĐÙNG. 'Tinh Minh lôi kiếp' ngay khắc đó đánh xuống linh kiếm.

 

Enng~~. Thanh linh kiếm lơ lững hấp thu hai luồng ánh sáng liền ngân dài chói mắt giữa phòng luyện khí!!!

 

Lý Diệu Hoàng cảm nhận khí tức đang thay đổi từ nó thì kinh hãi đến trừng lớn hai mắt:

 

"N-này... N-này sao có thể??????"

———

 

Hai ngày sau.

 

Sau hai ngày trằn trọc thì cuối cùng Lý Diệu Hoàng cũng quyết định quay về Mật Vân đỉnh, nàng biết mình sớm muộn gì cũng phải đối mặt với người kia, nhưng khổ nổi lúc này lại sực nhớ mình không biết đường.

 

Lấy ra truyền âm phù thì chẳng những của Kỳ Minh mà của tất cả những cô bạn nhỏ đều liên lạc không được.

 

'Mỗi tháng Miễu Vân tông sẽ thay đổi phương thức liên lạc một lần'

 

Lý Diệu Hoàng nhớ tới lời chỉ bảo vàng ngọc của Quang Ha sư huynh mà đưa tay khổ sỡ dò dò đầu mình, rồi lại nhìn qua trái, thấy cửa phòng của Âu Dương Như Ngọc vẫn còn đống chặt.

 

"Aizz". Nàng thở dài rồi kích hoạt chức năng ẩn nặc khí tức của 'Miêu Linh', dùng thần thức kiểm tra xung quanh, hai tay ôm chặt một hộp gỗ lỏn lẻn tự tìm đường đi về Mật Vân đỉnh.

 

Nhưng rốt cuộc lại vì tâm trạng bất ổn của mình mà lại đi lạc đường.

 

Năm canh giờ phi kiếm, đến khi trời đã nhá nhem thì mai mắn nhờ cái đe khổng lồ đằng xa nên Lý Diệu Hoàng biết được mình đã rời khỏi Phôi Khang đỉnh.

 

Nàng cũng không biết mình đang ở đâu, nhưng điều này ngược lại cũng tốt, vì tâm trạng của nàng đang thật sự rất bối rối.

 

Và như nhạn bay về nam mỗi khi đông đến, Lý Diệu Hoàng cởi bỏ lớp nguỵ trang Hắc Diệp, tìm về ánh hoàng hôn chiều tà thân thiết mỗi lúc mình cô đơn, nàng muốn là chính mình khi đối mặt với nơi thân thiết này. 

 

Trong suy nghĩ bân quơ, nàng phi kiếm thẳng đến trời tây và rồi bổng nhiên, không gian xung quanh biến đổi.

 

Một vũ điệu quen thuộc ánh lên trong mắt Lý Diệu Hoàng, vô số mãnh nhỏ li ti nhảy múa giữa những tia sáng hoàng hôn, những bông tuyết phát sáng như đang réo gọi nàng vậy.

 

Nàng phi kiếm vào làng tuyết trong vô thức, để trái tim quyết định tâm trí, để bản năng điều khiển cả cơ thể đã nặng trĩu, nàng lúc này như đang cố minh chứng khát vọng tìm thấy một góc bình yên cho tâm hồn đã cằn cõi này vậy.

 

Và, như một lời nguyền của những kẻ khốn khổ, họ lại một lần nữa vô tình bắt gặp nhau, dưới những tia sáng ưu sầu của hoàng hôn, một thiếu nữ 20 tóc vàng cao quí tuyệt mỹ như đang khiêu vũ cùng vô số ánh băng kiếm giữa bầu trời.

 

Có thanh thì quyết tuyệt xé toạc không khí, có thanh thì lại rụt rè chắc chắn nhinh nhích, để rồi khi cả hai va chạm lại huỷ hoại mọi thứ của nhau theo vũ điệu mê người của thiếu nữ cô lãnh lam y. 

 

Nàng hiểu, Lý Diệu Hoàng cũng rất ngạc nhiên khi mình hiểu rõ thiếu nữ trước mắt, và nàng, thời khắc này, dù biết chỉ làm được một ít nhưng vẫn muốn tiến lên vì người kia, Lý Diệu Hoàng vung thẳng hộp gỗ quí báu lên không trung.

 

ENng~. Một thanh băng kiếm tinh xảo như chim xổ lồng từ hộp gỗ bay vụt lên, nhẹ nhàng ăn khớp lướt vào bàn tay tinh xảo của Tần Hạ Băng.

 

Eng~. Chín mươi tám ánh kiếm đã tan rã rũ rượi xung quanh ngay thời khắc đó lại ngưng thật lần nữa!

 

Tần Hạ Băng kinh ngạc nhìn thanh kiếm một lưỡi hình hoa trên tay mình, rồi theo bản năng phất nhẹ cổ tay.

 

KEnng~~~. Chín mươi tám bóng kiếm liền vung vào kẻ kế bên, nhưng bất ngờ tất cả lại vô cùng cứng cáp mà chỉ để lại những tiếng ngân kinh trời!

 

Tần Hạ Băng có phần kích động, vội vàng tay trái một chưởng "Băng chi hộ thuẫn", đạp lên băng thuẫn phi thân bay lên, lam y xoay vòng phiêu dật, tay phải đâm thẳng linh kiếm hướng trời cao.

 

VÙ, VÙ, VÙ, VÙ,.... Chín mươi tám bóng kiếm lúc này lại trở nên sắc bén khôn cùng, lập tức vụt lên đâm thủng những biển mây đỏ ao.

 

Vù. Tần Hạ Băng lại biến chiêu quơ ngang linh kiếm, chín mươi tám bóng kiếm liền biến thành hai phe 'bén' - 'cứng' lần nữa rồi nhịp vào nhau.

 

Keng~. Nhưng lần này chúng chẳng những không hư hại mà còn dung thành một thể, thành hình một lưỡi y như thanh kiếm trên tay nàng!!

 

"Haha". Tần Hạ Băng với vẻ mặt kích động một kiếm, một chưởng đánh ra.

 

Vù, vù, vù,... Bốn mươi chín bóng kiếm tinh xảo bay vút lên cao.

 

Keng, keng, keng, keng,... Mấy trăm băng thuẫn xếp nối liền nhanh chóng đuổi theo hướng kiếm.

 

"Graoooo". Còn nàng thì cả thân người mãnh mai khiêu vũ cùng linh kiếm trên băng long trong suốt đang cố du đảng theo thang vòng băng thuẫn, gương mặt ngày càng rạn rỡ, vũ điệu múa kiếm ngày một ung dung, và đôi môi ngày một chân thật.

 

Hình ảnh thiếu nữ tinh nghịch chơi đùa kia khiến Lý Diệu Hoàng bất giác nhếch môi đến ngây người, từng đường kiếm biến ảo trên tay, từng đợt bóng kiếm hợp vào rồi tách ra lại mang theo từng nụ cười phấn khích vỡ oà của Tần Hạ Băng, lại làm tim nàng đã loạn nhịp lúc nào mà chẳng hay, Lý Diệu Hoàng môi vô thức nhấp nháy thành thanh âm:

 

"Haha, thật đẹp." 

 

Đang trêu đùa với băng long bá kiếm, Tần Hạ Băng bổng bị thanh âm thân quen làm sửng người.

 

Tìm kiếm nguồn cơn của những cảm xúc càng quấy những ngày gần đây, một bóng hình bức nhân vẫn chưa quen thuộc, nhưng đôi mắt hắc ám khi chất chứa vô hạng dịu dàng vẫn như một vòng xoáy làm nàng vô pháp thoát ra, vô thức sửng người đáp lại ánh mắt của người đối diện.

 

Thời gian giữa họ lại như dừng lại lần nữa, có tuyết cũng được, không tuyết cũng chẳng sao, nhưng thời khắc này tuyết lại rơi trên vai hai thiếu nữ chẳng có gì giống nhau, mắt đối mắt, bất động nhìn đối phương dưới ánh hoàng hôn.

 

Cảm giác xa lạ lại ùa về, nhưng lần này Lý Diệu Hoàng đã không còn sức lực để chống trả, nàng đã luôn rất nhớ hình ảnh này, từ lần đầu tiên trên phi thuyền đó nó đã len lõi vào sâu tận tâm khảm, nằm yên và trở thành một khát khao.

 

Thời gian trôi qua, năm tháng li biệt chỉ làm cho khao khát ấy càng thêm mãnh liệt, để rồi như lúc này đây, Lý Diệu Hoàng chỉ có thể để khát vọng đó được tự do, khát vọng được nhìn thấy nụ cười chân thật trên gương mặt Tần Hạ Băng, nàng có một yêu cầu quá đáng:

 

"Nè, về sau, ngươi có thể cho ta giúp ngươi một tay được không?"

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16