Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 17: Bắt đầu

484 0 2 0

Ở nơi xa nhất chiến trường, một hình bóng kiên cường hai chân đứng thẳng, sừng sửng như một ngọn núi hùng vĩ không thể vượt qua.

 

Hắn là Thạch Lỗ, một ma tộc đầu trọc cơ bắp da ngâm, tu vi thối thể tầng 6, giáo viên môn tỉ đấu của Tuyết Tinh học viện, và là người đã bất khuất chiến đấu gần nữa canh giờ liên tục, cầm chân 6 Hắc y nhân. Nhưng trận chiến vẫn còn tiếp tục.

 

Thạch Lỗ đứng giữa dòng vây của 6 địch nhân vẫn như cũ không chút nào sợ hải, đôi tay cơ bắp bổ một rìu thẳng xuống mặt đất.

 

Đùng, Đùng, Đùng,..

 

Thổ hệ linh khí từ thanh cự phủ hai lưỡi nâu đỏ bàng bạc mà ra, khí thế như trăm ngưu phá sơn chia cắt mặt đất - một rìu huỷ thiên diệt địa.

 

Đứng trước thế công vạn sơn, hai tên hắc y nhân bình tỉnh chuyển thế chéo tay, hai thanh linh kiếm đang chéo bắn ra cờ hiệu chữ X, lá chắn linh lực trong tích tắc hình thành.

 

“Ầm.”

 

Kình lực trăm trâu hoàn toàn tan rã trước màn chắn, bốn phía mặt đất rung động kịch liệt, nhưng tiếng xé gió lại tiếp tục rít rào xẹt tới, hai hắc y nhân khác đã từ xa đã dung nhập linh kiếm vào nhau, song kiếm song song hoá thành mũi nhọn xuyên xoáy không khí đã đâm đến kế cận!!

 

Thạch Lỗ cả người cơ bắp gấp rút phì nhiêu, hai tay bung sức một đường một vung - mặt rìu thẳng đến mũi khoan kế cận, bóng hình một con trâu lớn nâu đỏ tứ chi vạm vỡ hiện ra, dũng mãnh hút đầu thẳng về phía song kiếm. 

 

“ĐÙNG.”

 

Dư kình từ hai đòn thế khuếch tán, hai bên văng ngược ra sau. Mặt rìu lại không vết xước - Một rìu vững trải bất diệt.

 

“CHÍU.”

 

Thạch Lỗ đang lơ lửng trên không trung còn chưa kịp hoàng hồn thì đã thêm một tia sáng đã từ hông bắn tới với uy hiếp chí mạng. 

 

Hắn vội vã xoay người chuyển tay vung rìu, mặt đất tiếp nhận suồng sả thổ hệ linh khí thẳng xuống thì nhanh chóng dâng lên, cột đá nhỏ nhắn được thế chớp mắt đẩy mạnh Thạch Lỗ lên không trung, né tránh tia sáng, hoá giải đòn tấn công tiếp theo - Một rìu kiến tạo trăm sông.

 

Rìu có hai lưỡi, hai mặt, khi cần tấn công thì dùng lưỡi bổ, khi cần phòng thủ có thể dùng mặt đỡ, công thủ vẹn toàn. Một rìu vung lên, khi thì huỷ thiên diệt địa, khi thì vững trải bất diệt, khi thì kiến tạo trăm sông. Vừa là phá huỷ, vừa là thủ hộ, vừa là kiến tạo. Một người, một rìu gánh cả một phương thiên địa. Người cũng như rìu, rìu cũng như người, sừng sửng bất diệt, dời non lắm biển, cứu lấy một đường sinh cơ.

 

Tuy rìu ý bất diệt cường hãng là thế nhưng Thạch Lỗ lúc này căn bản không có cơ hội thở dốc, hắn còn đang rơi xuống đất thì trước người đã có hai bóng đen lượt lờ, hai thanh linh kiếm đã ngay tầm mắt!

 

Keng.

 

Một luồng khí đỏ thẩm chẳng biết từ đâu đâm lên trước người Thạch Lỗ chặn lại kiếm quang, linh khí tản ra, một ma tộc phúc hậu xuất hiện vung ngang đại đao chém văng hai hắc y nhân.

 

"Huynh đệ, viện binh tới, hai tên này giao cho ta". Huỳnh Tấn xoay người nhếch mắt một câu liền lao xuống đuổi theo địch nhân.

 

Keng, keng, keng,...

 

Chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì bên dưới mặt đất tiếp tục truyền đến tiếng đánh nhau, một nam tử cao gầy tay cầm đại đao đối kháng với hai tên hắc y nhân khác. Huỳnh Dương vốn không thích nhiều lời đã lao vào đánh nhau.

 

Thạch Lỗ từ lúc bắt đầu đến giờ bị đánh đến đầu tấp mặt tối, làm gì còn thời gian phân tâm mà biết nhóm người Lý Diệu Hoàng tới. Nhưng hắn cũng là người trải qua bách chiến nên bây giờ cũng rõ ràng mình chỉ cần lo hai tên hắc y nhân còn lại mà không cần quan tâm điều khác.

 

"Phù". Thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, mặc cho viết thương chi chít cả người, Thạch Lỗ tiếp tục cầm lên cự rìu lao vào vùng chiến.

 

Trong khi Thạch Lỗ ở chiến trường xa nhất đã được viện trợ thì Kỳ Minh phía đối diện vùng chiến vẫn đang chật vật chống đỡ từng thế công của kẻ địch. 

 

Nàng là giáo viên môn luyện khí của học viện, cũng là người có tu vi, chiến lực chiến thấp nhất trong đội ngũ giáo viên của nhóm nên được đồng đội giao cho nơi gần với khu vực an toàn nhất nhằm dễ dàng cứu viện. 

 

Nhưng người xa nhất đã có cứu binh mà nàng giờ đây phải chuẩn bị đỡ một kiếm tiếp theo của kẻ địch.

 

Kỳ Minh huyết sa rách rưới trong cực kì chật vật, nhưng thân hình gợi cảm lại làm nàng hiện tại mang một nét quyến rũ khác. 

 

Hai tay nàng là hai thanh Nguyên Anh hạ phẩm pháp kiếm, một đỏ rực cháy bỏng, một lích nhích trên thân đầy những tia điện xanh lam, thỉnh thoảng còn tí tách vài tia tim tím. Thuộc tính của hai thanh pháp kiếm cũng tương đồng với linh căn của nàng - Hoả Lôi song linh căn, và cũng nhờ hai thanh kiếm này mà nàng mới trụ cho tới bây giờ, biết nói gì đây, đó là lợi thế của luyện khí sư.

 

Lúc này với gương mặt bình tỉnh đến lạnh lùng không thường thấy, Kỳ Minh ngồi quỳ hai tay đóng chặc "Minh Hoả kiếm" xuống lòng đất, hoả hệ linh khí dâng lên cháy bừng xoay quanh, tường lửa cương ngạnh nuốt chửng trăm thanh ảo kiếm đang bốn phương tám hướng từ bên ngoài đâm đến.

 

Keng, keng, keng, keng,...

 

Hai gã hắc y nhân lại một chiêu thất kích, đánh mãi không được đành đứng ngoài tiếp tục dùng võ miệng khiêu khích nhằm làm Kỳ Minh phân tâm:

 

"Mỹ nhân, đầu hàng đi, bọn ta không hại người đẹp đâu."

 

"Đúng vậy, đúng vậy, huynh đệ bọn ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt."

 

"Hahahahaha". Nói xong cùng cười rộ lên

 

Kỳ Minh chẳng mấy quan tâm, hoả tường thiêu rụi đợt kiếm khí cuối cùng nàng lập tức thu lại chiêu thức nhảy lùi ra xa, tiết kiệm linh lực cho cuộc chiến dài hơi, nhưng lúc này bên tai bổng truyền vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng quen thuộc.

 

Sắc mặt Kỳ Minh biến chuyển từ kinh ngạc sang đắc ý, chân vừa chạm đất thân hình đẩy đà lập tức xoay chuyển, tay phải "Ánh Loé" toả rực tử quang, hồng lôi nhanh như chớp bao bộc cơ thể, cả người nàng tức khắc biến thành một xoắn sét gào thét lao tới tấn công!!

 

"Xẹtttttttt."

 

Hai tên hắc y nhân đang cười nói vui vẻ bổng bị tiếng rền lôi minh thu hút sự chú ý, tưởng rằng khích tướng đã thành công, cả hai nhếch môi trào phùn liền di chuyển một trước một sau triển khai thế thủ đầu tiên.

 

Tên đứng trước dơ kiếm sang ngang vận dụng linh lực, tay còn lại bắt đầu kết ấn; tên đứng sau một tay cầm kiếm, một tay để trên lưng đồng bọn, bắt đầu tuyền công, khí thế linh lực hoà hợp bội số nhân lên, tuy hai mà một, cả hai phát quang tức khắc đánh ra một hình bát quái âm dương thẳng tới phía trước.

 

"Kengg~~~~."

 

Bát quái mỏng manh mềm yếu bất ngờ lại dễ dàng ngăn cản mũi lôi khoan uy vũ, phân tán toàn bộ linh lực quanh người Kì Minh. Nhưng nàng cũng chẳng bất ngờ, như đã dự đoán trước tay trái nhẹ vung "Minh hoả kiếm" đỡ sang ngang.

 

"Kengg". Tên hắc y nhân đứng sau bất ngờ lúc này đã kế cận đâm một kiếm ngay hong bị Kì Minh chặn lại. Nhưng hắn chỉ cười gằn thêm một cái rồi ngửa người ra sau một cước đá tới.

 

"Đùng". Kỳ Minh trúng chiêu văng ra lướt dài trên mặt đất.

 

Tên hắc y nhân đứng sau chẳng biết thương hoa, liền tiếp tục đuổi theo một kiếm thẳng xuống ngọc quí.

 

Tuy có chút ngoài dự kiến nhưng Kỳ Minh phản ứng cực nhanh, tay phải "Ánh Loé" kiếm nhanh chóng bắn xuống lam lôi, mặt đất phủ đầy lôi điện, ma sát cực tiểu, nàng mượn thế gia tốc lướt nhanh trên đất, lần nữa hung hiểm tránh thoát một gan khỏi linh kiếm kẻ địch.

 

Tên hắc y nhân đứng trước - sau khi hoá giải chiêu thức vẫn bất động, lúc này định lao lên giúp đồng đội thì một nha đầu hắc ám bổng dưng không biết từ đâu xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

 

Lý Diệu Hoàng một mình từ xa đâm đầu chạy tới như một luyện khí kì ngu ngốc không biết đánh nhau.

 

Núp trong bóng tối kế cận, Tần Hạ Băng nhìn bóng hình đang vờ như ngờ nghệch mà nhớ lại lời đối phương lúc nãy, môi mỏng không khỏi nhếch lên.

 

Lý Diệu Hoàng: "Điểm yếu thứ nhất của song lâu đấu: khi ở một mình bọn chúng rất yếu. Song lâu đấu là những tu sĩ chuyên được đào tạo để kết hợp với đồng đội trong thực chiến, chúng hiểu tất cả của nhau, từ cách phối hợp, kỹ năng, chiêu thức đến thối quen sinh hoạt của đồng đội. 

 

Cũng vì vậy bọn chúng chỉ chuyên tâm tu tập cách thức, chiêu thức phối hợp với nhau, nên khi ở riêng một người số lượng chiêu thức cá nhân chắc chắn sẽ giảm mạnh, kể cả kỹ năng phòng thủ lẫn tấn công. Vì vậy, tách chúng ra........ Toàn bộ là ta đoán."

 

Tất cả mọi người: "..........."

 

Hắc y nhân trong lúc Tần Hạ Băng hồi tưởng đã bắt đầu dùng thần thức quét xung quanh. Từ lúc nghe tiếng Huỳnh Giao thì hắn đã biết có người đến cứu viện. Tuy nhiên chỉ thấy hai tên ma vệ và 3 tu sĩ tu vi thấp đến đáng thương, viện binh như vậy cũng không thể gây nên sống gió gì quá lớn, chỉ cần cẩn thận một tí là được. 

 

Hắn tỉ mỉ đưa linh thức kiểm tra 3 4 lần xung quanh, khi đã chắc chắn chỉ có mình Lý Diệu Hoàng thì liền bật cười âm tà, chầm chậm bước thẳng về phía nha đầu non nớt.

 

"Vụt". Lý Diệu Hoàng vẫn chạy bổng nhiên vung tay. 

 

Keng. Hắc y nhân nhếch miệng quơ kiếm nhẹ nhàng đỡ được phi châm thứ nhất bay lại với tốc độ rùa bò, nhưng hắn còn chưa kịp khinh bỉ tiếng nào đã nghe thêm một tiếng xé gió căn két bên tai.

 

"Xẹt~". Một sợi tóc trong suốt sắc bén đến rợn người lại nhanh đến khủng khiếp đã bay tới ngay trước thái dương tên hắc y nhân!!

 

Hắn kinh hoảng định vung kiếm chống đỡ nhưng cả cơ thể lúc này bổng nhiên cứng đờ, không thể cử động, lại không có chiêu thức phòng ngự cá nhân, hắn chỉ đành vận dụng cả người linh lực tạo thành lá chắn quanh người.

 

"Xẹt~~!". Chiếc phi chăm mỏng như sợi tóc lại dễ dàng lướt qua màn linh lực vội vã, một đường nuột nà xuyên qua mi tâm kẻ địch!

 

Bịch. Hắc y nhân ngã lăng trên đất, chết không nhắm mắt.

 

Một bụi hoa lan cháy rực lục hoả nãy giờ vẫn âm thầm quấn chặc chân hắn lúc này nhanh chóng bò đất lui về - là khế ước thực vật của Lục Linh.

 

Trên thật tế thì khả năng phòng ngự của thối thể tầng 1 tu sĩ không thể dễ dàng bị đánh thủng như thế, nhưng hắc y nhân là song lâu chiến, chỉ tập trung tu tập phòng ngự tổ đội, tuy vẫn tăng cường thực lực cá nhân nhưng không chuyên tâm luyện thể nên thực lực khi ở riêng một mình tất nhiên sẽ có đôi chút ảnh hưởng.

 

Mà đồng đội hắn lại bị Kỳ Minh cố tình dẫn dụ tách ra, lúc này lại bị khế ước thực vật của Lục Linh tê liệt ngay thời điểm quan trọng nhất và khinh thường một luyện khí tầng 7 có thể một chăm giết chết cự mãng thổ hệ trúc cơ đỉnh phong thì chết cũng không quá khó hiểu.

 

"Lưu Bân!!!". Tên hắc y nhân phía bên Kì Minh thấy đồng đội ngã xuống thì bạo rống phẫn hận.

 

Lý Diệu Hoàng nhếch môi, tiến lại bỉ ổi đạp lên xác Lưu Bân rồi vướn mắt cười đểu nhìn qua.

 

Hắc y nhân còn lại đã phẩn nộ đến mất đi lý trí, lập tức vận dụng tất cả linh lực một kiếm chém bay Kì Minh rồi lao thẳng tới Lý Diệu Hoàng.

 

"Ngươi chết cho ta!!!"

 

Lý Diệu Hoàng: "Điểm yếu thứ hai: bọn chúng rất thân thiết với nhau. Dù là sát thủ nhưng phối hợp được như vậy nên quan hệ thiếu điều chỉ lấy chung vợ thôi, không cần giải thích. Nên chỉ cần giết một trong hai thì tên còn lại chắc chắn sẽ rất căm hận hung thủ và thậm chí thủ phạm sẽ trở thành mục tiêu ưu tiên tấn công của tên còn lại, chắc chắn khi đó sẽ để lộ sơ hở. Đùa gì chứ trời, tập mấy chục năm, giờ phải tập lại với một người khác, mệt chết."

 

Tất cả mọi người: ".........."

 

Sau tiếng rống bi phẩn, Hắc y nhân cả ngươi linh lực bùng nổ biến thành một bóng hình sư tử màu lam cao 2m gào thét ngoặm tới Lý Diệu Hoàng. 

 

Nàng lại nhếch môi đắc ý, tế xuất "Song nha thuẫn", linh lực vận chuyển, thổ thuẫn phát quang, xung quanh nàng bổng bị một bóng hình cự xà xanh đen dài đến 30 trượng bao phủ.

 

ĐÙNG. Thổ xà nhẹ nhàng chống đỡ cự sư rồi luồn đuôi quấn quanh xiếc tan đối thủ! 

 

Hắc y nhân xuất hiện lần nữa, trợn mắt há mồm kinh hoảng nhìn tấm khiên cứng cáp đang cản lại linh kiếm trên tay mình, sự chú ý đã hoàn toàn đã bị kéo đi!!!

 

Tần Hạ Băng lúc này bổng phiêu dật trên bầu trời đằng xa, lam y tung bay giữa nền tuyết trắng xoá, tay đeo hàn linh thủ, trên vai tiểu bạch miêu, cánh tay thon dài ngập tràng thanh lam linh khí một chưởng đánh xuống kẻ địch!!

 

"Graoooooo". Một con băng long dài 30 trượng từ chưởng nàng gào thét mà ra, chớp mắt đã tiếp cận kẻ sơ sảy phòng bị rồi điên cuồng xé cắn xé hắc y nhân! Một chiêu toàn lực trúng đích!

 

Đùng, đùng, đùng,...

 

"Aaaaaaaaaa......"

 

Không tới 1 khắc người - rồng đều cùng tan biến theo tiếng thét chói tay, tất cả chỉ để lại một mãnh nước vụn trên mặt đất.

 

Hàn ngọc chưởng pháp, Long băng chi sương.

 

"Hàn ngọc chưởng" - bộ chưởng pháp thành danh của Tần Hạ Băng, thức mạnh nhất mà nàng từng sử dụng từ trước đến nay - "Long băng chi sương".

 

Tần Hạ Băng ba ngàn sợi tóc vàng nhạt tung bay chậm chậm đặt chân xuống mặt đất như trích tiên giáng trần, nhưng khuôn mặt lại có chút trắng bệch, Lý Diệu Hoàng không nhịn được chạy lại hỏi thăm:

 

"Ổn không? Còn dùng được mấy lần?"

 

Tần Hạ Băng mặt không biểu cảm đáp lại: "2 lần, còn ngươi?"

 

Lý Diệu Hoàng cười khổ: "Cũng chỉ hai lần."

 

Khác biệt của các cảnh giới không chỉ nằm ở sức mạnh, tốc độ mà còn ở số lượng linh khí. Lý Diệu Hoàng, Tần Hạ Băng, Huỳnh Giao có thể kết liễu và chống đỡ trước tu sĩ có tu vi cao hơn mình nhưng với điều kiện là các nàng phải sử dụng chiêu thức vượt cấp bậc, hoặc vũ khí đẳng cấp cao. 

 

Nhưng cả hai thứ này đều yêu cầu một lượng linh khí rất lớn khi sử dụng. Một thế tấn công, một thế phòng thủ, các nàng phải ngốn gần 1/3 linh lực mới có thể ngang tầm với tu sĩ thối thể cảnh. Nên nếu muốn chiến thắng trận này các nàng chỉ có đánh nhanh rút gọn, càng kéo dài thì càng bất lợi.

 

Giọng nói trong trẻo của Tần Hạ Băng lại vang lên:

 

"Hể, không hổ danh là ngũ linh căn, linh lực rất dồi dào, rất thích hợp cho việc đào mỏ. Thế nào, có muốn ta giới thiệu cho ngươi vài nơi u tối một chút không? Với cặp mắt này của ngươi nếu ở đó cũng đủ hù doạ mấy tên quản lí, không ai dám cướp linh thạch hay hà hiếp gì đâu."

 

"Không cần". Lý Diệu Hoàng tự hào khoát tay: "Tương lai ta sẽ vào một môn phái nào đó rồi bắt đầu ăn bám, không cần phải làm việc."

 

Tần Hạ Băng để tay che trán, nhíu mày, làm như là đang rất nhứt đầu: "Sao ngươi nói giống như ăn bám môn phái là việc đáng tự hào lắm vậy?"

 

"Ít nhất không ảnh hưởng đến ai, không cần phải làm việc, một ngày có ba bửa ăn, không phải tuyệt lắm sao? Quá tuyệt!". Lý Diệu Hoàng ưỡn cao bộ ngực đáng thương tự hào.

 

Tần Hạ Băng mày càng nhíu chặt, như đầu càng đau thêm: "Ngươi tự hỏi tự trả lời. Chỉ có ngươi mới thấy nó tốt th"

 

"Tình thế có chút nguy cấp, chúng ta phải làm gì tiếp theo?". Kỳ Minh lúc này đã chạy đến, không nhịn được mà chen lời các nàng.

 

Nhị nữ nghe vậy thì khuôn mặt lập tức trở về ngưng trọng. Lý Diệu Hoàng triệu hồi truyền âm phù liên lạc với Lục Linh:

 

"Thế nào rồi?"

 

Nhan Hồng Anh vẫn an nhiên đứng cười ở vùng yên tỉnh bảo vệ 10 mấy luyện đan sư, môi tươi như hoa, từ xa quan sát hành động của mấy cô trò, nhưng lúc này bổng cảm thứ gì, nàng khẽ nhíu mày:

 

"Tới rồi à."

 

Cười nhạt một cái thì Nhan Hồng Anh đã biến mất.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16