Lý Diệu Hoàng trở ra bên ngoài phòng, dùng thần thức điều khiển tiểu thế giới trong "Bách tướng" thu thập linh dược, được thêm 2 canh giờ thì Nhan Hồng Anh liên lạc, cả bọn mười mấy người cùng đi cáo biệt.
Âu Dương Như Ngọc khi đó phùng má ôm hết một lượt đồng bạn, kể cả Niệm Lương, đến phiên Lý Diệu Hoàng thì nàng lại sựng người, nở một nụ cười vô cùng miễn cưỡng:
"Ngươi chờ ta nha, ta nhất định tham gia môn phái thí luyện với ngươi!!"
"Ùm, nhất định mà". Lý Diệu Hoàng vẫn tươi cười đáp lại, dù gì cũng mới gặp thôi, nàng xưa nay lại luôn không ưa thu hút người khác, thái độ của Âu Dương Như Ngọc đối với nàng mấy ngày nay đã là quá tốt luôn rồi, không thân thiện bằng Niệm Lương nền nã hay ba chị em đã quen lâu năm là rất bình thường!!!
Lý Diệu Hoàng tự suy nghĩ "thông suốt".
Sau đó Âu Dương Như Ngọc lại bất ngờ không đi cùng đến đại sảnh mà chỉ phân phối người dẫn đường cho các nàng đến phòng Âu Dương Vũ.
Vũ thành chủ là ma tộc nên rất hào sảng, liền đưa các nàng mỗi người một lệnh bài thượng khách của Âu Dương phủ rồi đích thân tiễn mọi người tới cổng thành.
Cả bọn đồng loạt ôm quyền cáo biệt rồi tìm nơi kín đáo, cùng quay về tiểu thế giới chăm chỉ tiếp tục làm việc.
A Ngao, Băng Băng, Huỳnh Giao - ba tiểu nữ hài dưới sự chỉ huy của Lam Quỳ tiếp tục phân loại và di chuyển phân nữa dược điền vạn năm còn lại.
Bạch Vân cùng Tiểu Tịch thì quay sang nghiên cứu trận pháp thích hợp để sắp xếp số linh dược vừa đem lại trên, sẵn tiện tìm kiếm siêu tiện nghi cũng như ghi chép, tính toán giá cả bọn chúng giúp tổ kế toán.
Còn tổ kế toàn thì giờ lượng thông tin cũng đã tương đối nên Bách thúc, A Phong lúc này bận tối mặt tối mũi cùng Niệm Lương bắt đầu quyết định những mặt hàng mũi nhọn có thể sinh lợi nhuận cao nhất, tính toán ngân sách cần thiết, chi phí, giá cả để lên kế hoạch sơ bộ, đặt những viên gạch đầu tiên cho hệ thống kinh doanh trong tương lai của cả nhóm.
Phía đối diện thì Lục Linh đã có thời gian để thở dốc nhờ sự giúp đỡ của Nhan Hồng Anh.
Cả bọn chỉ chừa lại Lý Diệu Hoàng và Trác Dịu Xuân ở bên ngoài di chuyển về Ảo Vân thành, nơi Miễu Vân tông tọa trấn.
Có trời mới biết lúc này Lý Diệu Hoàng sợ hãi như thế nào, thiên, không phải cho Huỳnh Giao phi kiếm rồi nàng điều khiển tiểu thế giới di dời linh dược thì mới hiệu quả hơn sao? Sao lại cho nàng ở một mình với Trác viện trưởng, người phụ nữ phúc hắc bị nàng hại xa vợ sáu năm, người phụ nữ phúc hắc len lén nhìn nàng mỉm cười gần nữa canh giờ rồi!!!
Lý Diệu Hoàng không biết, người kêu Niệm Lương phân công như vậy là Trác Dịu Xuân, vì Trác Viện trưởng có dụng ý riêng.
Qua nữa ngày trời, 6 canh giờ liên tục phi kiếm và xé rách không gian, Lý Diệu Hoàng đã đếm không xuể số lần mình dùng Tẩy Thể thuật để làm sạch mồ hôi lạnh liên tục thấm ướt cả người vì kinh hải bởi nụ cười dịu dàng trên môi không đổi của ai kia, bị lột da sẽ rất đau đó.
"Thế nào? Mệt mỏi sao?". Lúc này đã đến một khu rừng hoang sơ, Trác Dịu Xuân chắc là cảm thấy đủ rồi nên mới lần đầu lên tiếng.
"Đâu có, em có mệt gì đâu". Lý Diệu Hoàng gấp gáp lắc đầu lia lịa.
"Vậy thì tốt, em kêu thêm A Ngao với Băng Băng ra, chúng ta bắt đầu tập luyện."
Tập luyện? Trác Dịu Xuân dứt câu đã phi thân xuống dưới cánh rừng làm Lý Diệu Hoàng không khỏi cảm thấy đột ngột.
Nhưng nàng vẫn nhanh chân liên lạc rồi dẫn A Ngao cùng Băng Băng theo sau, sao mà dám hỏi câu nào được nữa, hôm qua đối phương đã trả lời quá "rõ ràng", là chỉ điểm luyện tập chiêu thức mới giúp nàng không bị phát hiện, để không làm vợ người ta phải ra ngoài lêu lỏng nữa đó.
Lý Diệu Hoàng vừa đáp xuống mặt đất đã thấy Trác Dịu Xuân nhìn mình mỉm cười tiếp tục lên tiếng:
"Lý Diệu Hoàng, em thử đánh ta một chưởng."
Thật? Thấy Trác Dịu Xuân vẫn mỉm cười chậm rải gật đầu như trả lời, Lý Diệu Hoàng không cầu kì liền truyền Cung Ly hoả vào lòng bàn tay.
Vù. Một hoả cầu to bằng nắm tay bắn tới.
Trác Dịu Xuân lúc này phất nhẹ tay áo.
Một màn linh lực đen ngồm xuất hiện bao vây xung quanh hoả cầu.
Tốc độ bay liền sụt giảm rồi ngọn lửa cháy rực quanh thân nó lại bị dẫn ra như là bị màng sương đen hấp thu mà khiến hoả cầu ngày càng nhỏ lại.
Đến đây thì mọi chuyện điều nằm trong hiểu biết của Lý Diệu Hoàng, nhưng Trác Dịu Xuân lúc này môi khẽ nhếch.
Bùm. Hoả cầu trong tích tắc nổ tung ngay trước mắt Lý Diệu Hoàng.
Này... này sao có thể?
Trác Dịu Xuân sau khi thu lại ám hệ linh lực thì không trả lời ánh mắt đang trừng lớn bất ngờ của nàng mà quay sang A Ngao:
"A Ngao, nói cho ta biết, em cảm thấy ám hệ thuộc tính linh khí có những đặc tính riêng biệt gì?"
Lý Diệu Hoàng liền hoàn hồn nhìn qua, quả nhiên A Ngao lúc này đang sựng người lắp bắp, nàng liền len lén truyền âm:
"Xưng em, gọi cô là được rồi á."
A Ngao lập tức mừng rỡ nhìn qua gật gật đầu với Lý Diệu Hoàng vài cái mới quay lại đối diện Trác Dịu Xuân nghiêm trang trả lời:
"L-là lực hút rất mạnh, có thể thay đổi trọng lượng, tuy không phải là thực chất như thổ, thuỷ, hoả linh khí nhưng cũng giống với Lôi hệ rất khó hoà tan trong không khí... r-rồi còn có liên quan với thời gian pháp tắc."
"Rất tốt". Trác Dịu Xuân gật nhẹ đầu khen ngợi làm A Ngao tươi cười ưỡn ngực tự hào với Băng Băng đang phùn má kế bên. Nàng tiếp tục nhìn qua Lý Diệu Hoàng:
"Em có bổ sung gì không?"
Vụ nổ khi nãy Lý Diệu Hoàng vẫn chưa giải thích được, nàng nghiên đầu suy nghĩ thêm một chút. Do tu vi chưa đạt tới nên nàng vẫn không thể tạo ra ám hệ lĩnh vực để thay đổi thời gian pháp tắc trong đó như A Ngao, nên thông thường Lý Diệu Hoàng chỉ dùng ám hệ linh khí để hút người khác và linh lực của họ, nhưng làm vậy chỉ trừ như Ám Vong hoả hút khô linh khí của kẻ địch thì thật không có tí sát thương nào, làm sao có thể tạo ra vụ nổ khi nãy đây?
Lý Diệu Hoàng thật suy nghĩ không ra, nên nàng bỏ qua điều đó: "Dùng ám hệ ám hệ linh khí sẽ hao tổn nhiều linh lực hơn so với những linh khí hệ khác."
"Thật?". A Ngao ngạc nhiên nhìn qua Lý Diệu Hoàng.
Hả? À, Lý Diệu Hoàng chợt hiểu: "Chắc ngươi là thiên linh căn ám hệ nên chưa dùng thử linh khí của mấy hệ khác lần nào nên không biết đó mà."
A Ngao vẫn còn nghi ngờ, phe Lý Diệu Hoàng lại có thêm Băng Băng chạy lại "Grao, grao" ủng hộ.
Trác Dịu Xuân lúc này lại tiếp tục mỉm cười: "Chỉ đúng một phần". Nàng chỉ tay sang Bạch Hổ manh manh Băng Băng:
"Giờ hai em mỗi người lần lượt dùng ám hệ linh khí đỡ một chiêu của nha đầu này."
Hiểu được là có thâm ý nên Lý Diệu Hoàng cùng A Ngao hai mắt nhìn nhau một cái rồi Lý Diệu Hoàng liền nhảy ra sau lấy khoảng cách: "Nhờ ngươi nha Băng Băng."
"Gao". Băng Băng dơ cao cự vuốt bốn móng tinh xảo một quào không khí.
Vù. Một lưỡi dao gió tí tẹo liền từ đó bay ra.
Lý Diệu Hoàng tập trung ám hệ linh lực vào hai tay rồi cũng chưởng một màn sương đen thẳng tới bao bộc lưỡi dao gió, vù vù, dễ dàng làm chậm rồi hút khô hoàn toàn đòn tấn công của Băng Băng.
Nhưng mọi thứ lại quay trở về yên tỉnh, không có vụ nổ nào xảy ra như của Trác Dịu Xuân, chỉ có số lượng ám hệ linh lực ít ỏi còn sót lại bay về người nàng.
"Được, tiếp theo". Trác Dịu Xuân gật nhẹ đầu chấp nhận.
"Tới đây nha đầu không biết nói". A Ngao đã thủ thế ở phía xa, nhếch môi với Băng Băng.
"Grào". Băng Băng thật là bị làm cho tức giận rồi nha, nàng bực tức bật cả người lên cao, xèo xèo, phong hệ linh khí cuồng cuộng bao bộc hai chân trước của nàng làm gió xung quanh rít gào thành tiếng.
VÙ, XẸTTT~, bốn lưỡi dao gió trong suốt sắc vén rợn người ập tới A Ngao!
"Graoo". A Ngao gầm to một tiếng.
Một màn sương đen rộng lớn từ cả người nàng ùa ra bao vây xung quanh đòn tấn công sắc bén rồi làm nó giảm tốc.
vù vù vù... Màn sương đen hút khô bốn lưỡi dao gió rồi cũng không có chuyện gì xảy ra giống y như Lý Diệu Hoàng lúc nãy, số linh khí dư thừa lại bay về hắc kì lân.
Ai da, thật đúng là nữ hài mà, Lý Diệu Hoàng nhìn qua Trác Dịu Xuân: "Có cần làm lại không cô?"
"Không cần, nhưng lần sau, hì hì". Trác Dịu Xuân mỉm cười làm Băng Băng hoảng sợ cụt đuôi, nàng lại hỏi ngược lại Lý Diệu Hoàng và A Ngao:
"Hai em có thấy sự khác biệt của Cả Ba lần tấn công của ta và hai em?"
Nhấn mạnh hai chữ cả ba à, chắc chắn không chỉ có vụ nổ kia là có vấn đề, Lý Diệu Hoàng nhíu mày hồi tưởng lại so sánh hai lần của nàng và A Ngao, đầu tiên đều làm giảm tốc, đều hút đối thủ thành công, đều không có vụ nổ, khi ám hệ linh khí bay ra cũng không có khác biệt gì... Vậy là chỉ còn lượng linh lực lúc bay về!!
Lại liên tưởng thêm lí do A Ngao không biết ám hệ linh khí cần hao tổn nhiều linh lực hơn để sử dụng, Lý Diệu Hoàng ngẩng người rồi vội vả nhìn sang Trác Dịu Xuân.
"Hể~. Em đúng là rất thông minh". Đúng là cô trò ruột, Trác Dịu Xuân gật đầu hài lòng rồi nhìn sang Băng Băng:
"Tiểu hổ, cho ta một chưởng."
"Grao". Băng Băng mồ hôi lã chả vội vàng gật đầu rồi dơ chân trước nhanh chống một vồ.
Vù. Một lưỡi dao gió tiêu chuẩn bay ra.
"Cô sẽ sao chép lại lần dùng ám hệ của Diệu Hoàng thật chậm, hai em nhìn cho kỹ."
Trác Dịu Xuân phất tay áo.
Lại một màn linh lực đen ngồm bay ra nhưng lần này lại vô cùng chậm rải bao vây lưỡi dao gió, hút lấy linh lực, rồi từ từ hoà tan biến mất với đối phương, lấy thương đổi thương, chỉ để lại một ít ám hệ linh khí bay về.
"Đã nhìn rõ?". Thấy hai học trò gật đầu Trác Dịu Xuân tiếp tục:
"Lần này là của A Ngao."
"Grao". Băng Băng một vồ bắn tới một lưỡi dao gió y như ban nãy.
Màn hắc ám linh lực chậm chạp lần này lúc bắt đầu va chạm cũng lấy thương đổi thương dần hoà tan cùng lưỡi dao gió. Nhưng sau đó một phần của nó lại đẩy linh khí của dao gió ra ngoài nhờ đó mà mãnh ám hệ linh lực đang hoà tan đó vẫn giữ nguyên!!
Là nhờ vậy mà số lượng ám hệ linh khí A Ngao thu về khi kết thúc tỉ lệ nhiều hơn nàng rất nhiều, nhưng Lý Diệu Hoàng vẫn chưa hiểu tại sao có sự khác biệt này.
Qua một lúc dần dần những mãnh hắc ám linh lực đẩy dao gió xuất hiện ngày càng nhiều nàng mới hét toán lên:
"Là mật độ!!!"
Cũng giống với phong châm của nàng gia tăng mật độ làm phong hệ linh khí sắc bén hơn, ám hệ linh khí gia tăng mật độ thì sẽ mạnh mẽ hơn để có thể đẩy linh khí của dao gió ra ngoài, làm nó biến mất mà mình không bị phá huỷ.
Trác Dịu Xuân lại mỉm cười: "Đúng, nhưng chưa đủ". Theo tay áo xoắn lại của nàng thì hơn mười mãnh hắc ám linh lực mỏng manh đang gần biến mất với đối phương bổng tách rời rồi như một bàn tay khéo léo nắm lấy kẻ địch, vù, quăng mãnh phong hệ linh lực của dao gió ra bên chỗ khác!!
Là cách điều khiển!!!
"Còn thế này thì sao?". Trác Dịu Xuân vừa dứt lời màn ám hệ linh lực bổng trở nên dày đặt vươn người gôm lấy bao bộc toàn bộ lượng phong hệ linh lực còn sót lại thành một khối tròn.
Nhưng Trác Dịu Xuân vẫn chưa dừng lại tiếp tục xoắn tay trái.
Khối tròn đen ngồm theo đó càng lúc càng nhỏ, cho đến khi chỉ bằng một hạt tiêu thì BÙM.
Nổ tung hoàn toàn!! Cuồng phòng ập ra thổi tung cả mãnh rừng.
Bịch, Bịch. Lý Diệu Hoàng và A Ngao bị vũ bảo hất cho ngồi bệch xuống nền đất, mặt sợ hãi thở hổn hển. Cư nhiên có thể dùng linh lực của mình nén mật độ chiêu thức đối thủ, hơn nữa uy lực từ đòn phản công còn mạnh mẽ hơn nhiều lần với chiêu thức góc của Băng Băng.... Kinh khủng!!!!
"Grao". Băng Băng vội vã chạy tới, tưởng rằng cả hai bị thương gì nên đưa đầu sượt sượt Lý Diệu Hoàng, dư quan lại chỉ len lén nhìn qua A Ngao đang kế bên.
Lý Diệu Hoàng nhờ vậy mà hoàn hồn đưa tay sờ sờ đầu bé: "Ta không sao."
"Chiêu đó chỉ có thể dùng ám hệ linh khí mới có thể làm được vì đặc điểm lực hút mạnh mẽ". Giọng nói của Trác Dịu Xuân lúc này tiếp tục vọng lại:
"Chiêu vừa nãy là đẳng cấp của nguyên anh kì, hai em không cần phải tự tạo áp lực". Tới đây nàng lại phất tay quăng hai khối linh lực dày đặt đã ngưng thật cho Lý Diệu Hoàng và A Ngao:
"Việc đầu tiên bây giờ là dùng ám hệ linh lực tung hứng thứ này cho cô."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)