Lý Diệu Hoàng chỉ lo thẹn thùng mà không chút quan tâm hay đề tội những hành động quá quắc ban nãy, Huỳnh Văn rõ ràng trong mắt lại không tự chủ nhớ về câu nói kia, thật sự là vậy, ma tộc thì sao mà nhân tộc thì như thế nào?
Hắn đúng thật là già rồi, sóng sau xô sóng trước. Cũng may khi nãy Lý Diệu Hoàng đỡ được chưởng kia, bằng không thật là không biết làm gì cho hết tội. Nghĩ tới đây, Huỳnh Văn lại giựt mình nhìn qua đánh giá nàng lần nữa.
Quả thật luyện khí thất giai! Tuy lúc nãy chỉ dùng 3 thành công lực, nhưng luyện khí 7 tầng đỡ được một chưởng của Ma tướng tầng 2 nói ra cũng không ai tin. Hơn 2 cái cảnh giới rưỡi! Tuy nói đa phần là nhờ tấm thuẫn kì lạ trên tay nhưng nếu nàng không sử dụng nó một cách xuất thần nhập hoá như vậy thì cũng chết là cái chắc. Hơn nữa cả hai còn dường như rất gắn kết với nhau, Huỳnh Văn không nhịn được liền hỏi:
"Tiểu hữu, tấm thuẫn này rất đặc biệt, nó có vẻ rất thích ngươi, có thể nói cho ta biết ngươi từ đâu mà có được không?"
Lý Diệu Hoàng lúc này đã gần như trở lại bình thường, nghe Huỳnh Văn nói vậy thì lập tức mừng rỡ hỏi lại: "Thật sao tiền bối?"
Huỳnh Văn chậm rãi gật đầu, trong lòng lại vì hành động có phần thất thố này tăng lên mấy phần hảo cảm với nàng.
Được khẳng định chắc chắn như vậy thì Lý Diệu Hoàng vô cùng mừng rỡ, ánh mắt dịu dàng nhìn "Song nha thuẫn", quơ ray nhẹ nhàng sờ sờ mặt khiên: "Nó tên là Song nha, là món binh khí đầu tiên mà ta luyện chế ra."
Huỳnh Văn trợn tròn mắt kinh ngạc. Nếu không phải tấm thuẫn có liên kết mạnh mẽ như vậy với Lý Diệu Hoàng, nếu không phải ánh mắt nhu như nước, nụ cười dịu dàng, động tác mềm mại của nàng lúc này thì có đánh chết hắn cũng không tin luyện khí tầng 7, 14 tuổi nha đầu lại có thể luyện chế được thối thể cảnh trung phẩm linh khí.
Tuổi trẻ tài cao, có thể so sánh với Giao Giao nhà mình. Huỳnh Văn lòng cảm khái không thôi, bây giờ hắn đã hoàn toàn tin tưởng nàng cứu được Huỳnh Giao. Thầm có quyết định, hắn vỗ vỗ vai Lý Diệu Hoàng: "Khá lắm nha đầu", rồi liền quay người đi về tiếp tục kiểm tra thương thế cho Huỳnh Giao.
Sau một lúc trầm ngâm, Huỳnh Văn lên tiếng lần nữa: "Con bức bách cơ thể ma hoá quá sớm, phản hệ sẽ kéo dài, nhưng mai mắn chưa bị ép bức quá nhiều, bằng không: nhẹ thì nằm trên giường một, hai tháng; nặng thì tu vi rụt lùi. Uống đi, 4 canh giờ (tám tiếng) nữa con sẽ trở lại bình thường."
Huỳnh Giao "Dạ" một tiếng, cầm lấy viên thuốc trên tay thúc thúc bỏ vào miệng, lại vì thuốc quá đắng mặt nhăng như khỉ, quơ quơ hai tay.
Tất cả mọi người đều không khỏi vì hành động khả ái của nàng mà bật cười thành tiếng.
Cười cho đã, một lúc sau Huỳnh Văn đưa quạt chỉ vào 10 chiếc xe hàng: "Của Hắc Liên giáo?"
"A, đúng nha". Huỳnh Giao gật đầu rồi lại xoay qua Lý Diệu Hoàng, nàng hiểu ý, liền chạy lại đưa chìa khoá lấy từ xác của gã cầm đầu đưa cho Huỳnh Văn.
Huỳnh Văn nhìn chìa khoá một cái, không nói gì liền đi tới mở từng xe hàng lên.
10 chiếc xe có 2 chiếc chở vũ khí, 3 chiếc chở linh thảo, 3 chiếc là khoáng sản, 2 chiếc là đan dược toàn bộ đều là 1 - 2 giai. Nhưng không có người sống.
Huỳnh Giao có chút ai oán thốt lên: "Lại như vậy nữa, lần nào cũng bắt sai xe, 5 lần rồi đó!"
Lý Diệu Hoàng không nói gì, lặng lẽ đi tới kiểm tra số lượng của xe linh thảo đầu tiên, mày khẽ nhíu.
Huỳnh Tấn chủ động báo cáo: "Bên ta hôm nay không có ai qua lại."
Huỳnh Văn cuối đầu trầm ngâm: "Hắc y nhân ta đuổi theo lúc nãy tu vi cũng cao hơn mọi khi rất nhiều, nhưng thủ đoạn cũng không giống với Hắc Liên giáo. Xem ra thật không liên quan thành chủ phủ. Hôm nay đột nhiên tu vi mấy tên kia tăng mạnh, chắc là đã tức nước vỡ bờ. Chúng ta cũng nên buôn tha cho người ta. Dù sao không buôn lậu người thì cũng không phải chuyện gì xấu."
"Còn chưa tới hai tháng nữa ta đi học rồi". Huỳnh Giao bỉu môi không thôi.
"Tiểu thư yên tâm, tiểu thư đi học thì bọn ta bắt Hắc Liên giáo giáo chủ đem tới học viện cho tiểu thư xử trí!". Huỳnh Tấn liền bắt đầu dỗ ngọt nữ hài.
Huỳnh Giao quả thật rất tốt dỗ ngọt, chỉ hai ba câu đã hài lòng gật đầu, dơ lên nắm tay nhỏ mà hào hùng:
"Tốt! Dám khi dễ con nít rồi còn trốn kỹ đến như vậy, ta đánh cho con rùa đen đó không dám đem mặt đi nhìn người, trốn trong mai suốt đời!"
Huỳnh Văn, Huỳnh Tấn, Huỳnh Dương cùng cười rộ lên.
"Mười xe hàng này có vấn đề". Giọng nói trầm thấp của Lý Diệu Hoàng truyền đến từ xe hàng thứ 10 cắt ngang bầu không khí vui vẻ.
Huỳnh Văn nhìn qua nàng hào sảng: "Nha đầu có gì cứ nói."
Lý Diệu Hoàng gật nhẹ, ôm quyền bắt đầu ổn trọng hỏi:
"Cho hỏi các vị tiền bối chặn 5 lần này đã bao lâu? Mỗi lần xe hàng đều là cùng một loại, số lượng hàng hoá như thế nào, luôn luôn không đủ mười thành sao?"
Huỳnh Tấn lập tức đáp lại: "Tính luôn bên 2 chúng ta tổng là 7 lần trong một tháng nay. Trung bình 1 tuần 2 lần. Thành chủ này cũng thật siêng năng. Xe chở hàng luôn là loại này."
Huỳnh Dương từ nãy giờ im lặng, nay đã đứng bên xe thứ 10 nói: "Số lượng hàng hoá 2 lần đầu thì đủ mười thành nhưng từ lần thứ 3 trở đi thì luôn luôn không đủ, số lượng mỗi lần cũng hoàn toàn không giống nhau."
Lý Diệu Hoàng gật đầu biểu hiện đã rõ, liền hỏi tiếp: "Tu vi của tu sĩ vận chuyện bình thường sẽ như thế nào?"
Huỳnh Văn thông dông trả lời: "Ngoại trừ hôm nay thì hắc y nhân âm thầm bảo vệ tu vi sẽ là thối thể cảnh 3 4 giai, kẻ chuyển chỉ có 1 tên tu sĩ trúc cơ, còn đa số là luyện khí tầng 10 đến 11."
Chẳng trách hôm nay lại thấy Huỳnh Giao đứng một mình. Lý Diệu Hoàng như có điều chợt hiểu. Mọi chuyện hoàn toàn đúng như nghi ngờ, nàng liền bắt đầu giải thích:
"Mấu chốt vấn đề là mục đích buôn lậu là để kiếm linh thạch. Đầu tiên, số lượng hàng trong xe không đủ mười thành mà chỉ khoảng 7-8 thành. Tức có nghĩa là trong khi chỉ cần đội ngũ bảo vệ khuân giác 8 xe hàng mà lại dùng đến đội ngũ cho 10 xe, rất lãng phí!
Một xe thì chỉ hao tổn 20 30 linh thạch trung phẩm nhưng còn 7 xe thì sao? 1 ngàn xe thì sao? Thành chủ không chỉ buôn lậu 7 lần cũng không phải mới 1 tháng, nên số lượng tuyệt đối là khổng lồ. Hắn là người làm ăn, chắc chắn sẽ không làm chuyện lỗ vốn như vậy."
"Nếu đây là giao dịch theo số lượng đã được khách hàng yêu cầu từ trước thì sao?". Huỳnh Tấn chen lời.
Lý Diệu Hoàng lắc đầu:
"Sẽ không nhận! Buôn lậu là một chuyện lâu dài, là hai nơi hợp tác chục năm thậm chí trăm năm. Luôn luôn là chỉ làm buôn bán chẳng, gần như chỉ làm việc theo số lượng tháng hoặc năm:
Gôm lại tổng số lượng hàng hoá của cả một tháng, một năm rồi phân chia nhiều lần giao, sao cho đầy cả mười xe hàng bằng mọi giá, thậm chí nếu như số lượng yêu cầu không đủ để làm như vậy, người buôn lậu vẫn có thể giao dư rồi trừ vào đơn đặc hàng sau.
Bởi vì làm như vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền thuê nhân công và hối lộ cho quan sai trên đường. Cũng vì vậy mà lợi nhuận sẽ tối ưu hơn rất nhiều."
Huỳnh Văn hỏi: "Nhưng nếu đơn hàng trả phí đủ lợi tức cho cả những việc đó thì có giao không?"
Lý Diệu Hoàng không đáp chỉ cười: "Tiền bối có biết dùng bao nhiêu linh thạch để đưa hối lộ mở ra một tuyến đường mới? Kiểm soát của triều đình đây? Các sơn trại của thổ phỉ giữa đường đây? Tất cả phải dùng linh thạch để lo. Chưa kể là tuyến đường mới còn có khả năng bị cướp cao hơn rất nhiều.
Nếu trả hết tất cả nhưng vẫn còn có lợi tức, sẽ tốn 30 40 thành để đổi lại 7 thành hàng cho 1 chuyến đi mới có lời. Bao nhiêu lâu mới có một đơn đặt hàng như vậy? Số lượng hàng không đồng đều trong cả 5 lần giao hàng gần đây, nên chắc chắn không phải là một đơn hàng vì thất bại giao đi giao lại nhiều lần.
Vậy chỉ có khả năng là đi 5 tuyến đường buôn lậu khác nhau trong một tháng, cần rất nhiều linh thạch để mở đường, trường hợp đó quá hi hữu."
Huỳnh Tấn vẫn còn thắc mắc: "Nếu năm tuyến đường này đều đã được mở trước thì sao?"
Lý Diệu Hoàng hỏi ngược lại: "Vậy tại sao không yêu cầu mười thành mà lại chỉ là 7 thành?"
Huỳnh Văn ngay lập tức nói: "Không đủ tiền để mua mười thành hoặc không có nhu cầu?"
Lý Diệu Hoàng mỉm cười nhẹ nhàng: "Nên nhớ nếu giao 7 thành như vậy sẽ lỗ, trừ khi là trả thêm linh thạch mới giao 7 thành. Ai lại đi trả 10 thành tiền lấy 7 thành hàng? Dù là có thì đi đâu đào ra 5 đơn khác nhau trong thời gian ngắn như vậy?"
Qua một lúc, thấy không ai hỏi gì tiếp, Lý Diệu Hoàng kết luận:
"Nên có thể kết luận các xe giao hàng chỉ có 7 thành 5 lần liên tục trong một tháng là cực kì có vấn đề, vì làm như vậy sẽ lỗ vốn và không thể nào có nhiều đơn đặc hàng hi hữu liên tục như vậy trong một tháng."
Huỳnh Giao, Huỳnh Văn, Huỳnh Tấn, Huỳnh Dương đều gật đầu đồng ý. Lúc này Lý Diệu Hoàng nở một nụ cười nham hiểm:
"Nhưng hai lần đầu lại đủ mười thành."
Mọi người đều trợn mắt cả kinh.
"Tại sao 2 lần đầu lại đủ 10 thành mà từ lần thứ 3 luôn không đủ?". Lý Diệu Hoàng tự hỏi tự trả lời:
"Vì con người"
Nói xong nàng đưa một chiếc nhẫn trữ vật lên tay Huỳnh Văn, hắn khó hiểu một tầm mắt rồi liền đưa thần thức vào thâm dò, toàn bộ không gian bên trong đều được lấp đầy bởi vũ khí, linh dược, đan dược, khoáng sản. Hắn không khỏi ngẩng lên nghi ngoặc: "Đây là?"
Lý Diệu Hoàng có chút đắc ý cười đáp:
"Nhẫn trữ vật của gã thủ lĩnh chuyến buôn lần này."
Huỳnh Văn như có điều chợt hiểu nói vội: "Vậy lần thứ 1 thứ 2 là thân tính của hắn nên vì vậy lượng hàng hoá được bảo đảm. Lần thứ 3 là hắn mướn người nhưng không ngờ những kẻ đó định đục khoét bỏ trốn?"
Lời vừa ra khỏi miệng xong Huỳnh Văn lại không khỏi tự trách trong lòng: Aizz... Hắn thật quá sơ xuất, bình thường khi chỉ toàn bắt sống khi bọn phu xe khi chúng còn tỉnh táo, cũng không để ý nhẫn trữ vật có còn hay không. Chắc chắn bọn này đã nhân cơ hội quăng hoặc dấu trữ vật ở đâu rồi.
Lý Diệu Hoàng gật đầu vui vẻ nói tiếp:
"Nếu không hỏi lí do tại sao một thành chủ lại thiếu thân tính đến nổi phải đi ra ngoài mướn một bọn ất ơ, thì chúng ta nói về lợi nhuận khi đi mướn người. Mướn 2 3 trúc cơ kì, 1 người thối thể thì có thể dư giả lợi nhuận từ 10 xe hàng này, còn nếu thuê trong thời gian dài như lần này - 6 trúc cơ 1 kim đan, chắc chắn sẽ lỗ vốn."
Huỳnh Tấn thấy có điểm không hợp lý liền chen ngang: "Nhưng nếu thành chủ phủ bị cướp nhiều lần quá tức giận rồi sao?"
"Nếu thật sự tức giận sẽ không chỉ tăng lên bao nhiêu đó tu vi". Lý Diệu Hoàng nhìn hắn thật sâu mà đáp.
Không chỉ có Huỳnh Văn, ba người kia cũng đồng loạt dựt mình. Lý Diệu Hoàng cũng không thích hù người, nàng liền tiếp tục:
"Hơn nữa nếu có tăng thì sẽ tăng vào lần bị cướp thứ 4 thứ 5 kìa. Nếu là ta bị người liên tục chặn đường thì: một là tăng mạnh nhất có thể tu vi ở lần thứ 3 thứ 4 gì đó, rồi giữ trong 10 lần liên tục, để hù doạ kẻ cướp là đủ; hai là sẽ ngừng ngay không làm gì cả trong ba bốn tháng lánh nạn. Chứ không phải đợi bị bắt 6 lần, mỗi lần mất 20 mấy người, 10 chiếc xe chở đồ loại tốt vẫn tiếp tục làm lần thứ 7 mà chỉ tăng lên một ít tu vi như thế."
Mọi người đều cuối đầu trầm ngâm, không ai hỏi gì thêm. Lý Diệu Hoàng thấy vậy liền bắt đầu kết luận:
"Hắn không dùng thân tính của mình, cũng không chọn người có thể thật sự bảo vệ xe hàng. Vì vậy có thể nói thành chủ là cố tình để mất xe hàng. Hắn muốn các vị tiền bối nghĩ hắn chỉ buôn lậu đồ dùng."
Huỳnh Văn, Huỳnh Tấn, Huỳnh Dương đều nhẹ nhàng gật đầu. Huỳnh Giao thì lại lần nữa dơ lên nắm tay nhỏ, hào hùng nói lớn:
"Vậy ta không cướp lộn xe rồi nha. Rùa đen thành chủ chết tiệt, dám lừa bổn tiểu thư, còn làm ta có mấy phần áy náy."
Sau một lát trầm ngâm, Huỳnh Văn quơ quơ quạt xếp trước mặt mà cảm khái:
"Thành chủ trăm tính, vạn tính cũng không tính được đám người kia mới ra khỏi thành liền hốt trước một mớ. Aizz.... Nhưng hắn cũng thuê để đưa bọn chúng vào chỗ chết. Hại người lại hại mình."
Huỳnh Dương hiếm thấy có mấy lần lên tiếng: "Vậy chúng ta sẽ bắt đầu điều tra từ nhân phu của hai xe hàng đầu tiên?"
Mọi người đều không hẹn mà nhìn qua Lý Diệu Hoàng. Nàng thấy vậy lắc đầu chậm rãi:
"Chúng ta chỉ có thể khẳng định thành chủ là cố tình để mất xe hàng, thành chủ thật sự đã buôn lậu vật dụng từ trước, hai xe hàng đầu tiên là thân tính của hắn."
Huỳnh Giao nghiêng đầu nhìn Lý Diệu Hoàng hỏi: "Vậy bọn ta nên làm gì?"
Lý Diệu Hoàng không trả lời mà nhìn qua lại hướng Huỳnh Văn, hắn chỉ mỉm cười vẫn hào sảng:
"Theo ngươi thì nên làm như thế nào, đừng đặt nặng quá, coi như cho chúng ta tham khảo."
Trầm ngâm một chút, Lý Diệu Hoàng mới ngẩng đầu nói ra ý kiến của mình:
"Nếu là ta, ta sẽ làm theo ý muốn của thành chủ, ngưng không chặn xe hàng nữa để hắn chủ quan. Sau đó âm thầm ẩn nấp điều tra đợi hắn để lộ sơ hở."
Huỳnh Văn gật đầu với Lý Diệu Hoàng một cái rồi lại cuối đầu suy tư. Sau một lát hắn nhìn về phía Huỳnh Tấn và Huỳnh Dương cao giọng phân phó:
"Huỳnh Tấn, Huỳnh Dương các ngươi mấy ngày này ở bên cạnh bảo vệ Giao Giao. Ba người các ngươi không cần chặn xe hàng nữa, ta sẽ tự điều tra để tránh bức dây động rừng."
Huỳnh Tấn, Huỳnh Dương đồng thời ôm quyền nhận mệnh: "Dạ."
Huỳnh Giao lại bực bội bỉu môi: "Ẻeeee, vậy con vẫn phải đợi đến khi vào học viện rồi."
Huỳnh Văn bắt đầu dụ dổ: "Nếu thúc thúc mai mắn không chừng không phải lâu như vậy."
Huỳnh Giao suy nghĩ một chút lại vui vẻ gật đầu chấp thuận: "Vậy thúc thúc cố gắng, cố gắng!"
Ngoan quá rồi nha, để tỷ tỷ mua cho Giao Giao vài cây đường ăn ngon ngon nhe, Lý Diệu Hoàng lòng gào thét không thôi.
Sau đó năm người cả bọn ngồi trước hang đá uống rượu ăn thịt, cười nói vui vẻ đến tận khuya.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tịch Tịch: cá chết, sao ngươi hôm nay siêng năng vậy?
Lý Diệu Hoàng: bọn nghiệp dư đục khoét, sỉ nhục tổ nghiệp buôn lậu Lý gia, không tha thứ được.
Tất cả mọi người:.........
Chap sau có người chịu xuất hiện rồi a.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)