Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 46: Chuẩn bị

431 0 1 0

Mặt trời đã lặng, Ngân Nha thành lại như được trở mình hồi sinh, hàng trăm giang hàng thức ăn nhanh sôi nổi đón tiếp hàng ngàn lượt khách gần xa nườm nượp kéo đến vì sự kiện truyền thống hái linh dược của Lâm Vân cốc chỉ còn hơn 7 ngày nữa sẽ bắt đầu tại đây.

 

Tại khu nhà cho giáo viên của vinh thự Tuyết Mai - chi nhánh nhà trọ của Tuyết Tinh học viện ở Ngân Nha thành, một cô gái phong thái hắc ám lười biếng đang vô cùng khả nghi đứng hít thở thật sâu trước một căn phòng.

 

Nàng như đang cố bình tĩnh, chuẩn bị tinh thần để làm một việc gì đó cần rất nhiều lòng dũng cảm.

 

Trời đã tối, lại sau khoảng 2 canh giờ lấy đủ dũng khí, Lý Diệu Hoàng dơ tay gõ tới lớp giấy mỏng trước mặt, thì bất ngờ hai cánh cửa phòng Tần Hạ Băng đột nhiên mở ra.

 

Chuyện phải nói từ khi sáng sớm, phi thuyền đến Ngân Nha thành, ngũ nữ liền được Kỳ Minh, Liễu Sương đưa đến khu nhà giành cho giáo viên để đợi 8 ngày sau tiến vào Lâm Vân cốc. 

 

Còn cả bọn nam tử Thạch Lỗ thì phải quay về học viện đón học sinh năm ba, năm tư tới đây để tham gia bài thi tốt nghiệp.

 

Lại nói về tại sao có "nhẫn phong ấn" nhưng vẫn phải đợi tham gia chung sự kiện mà không đi vào Lâm Vân cốc trước cứu người cho dễ. Lý Diệu Hoàng ban sáng đã dùng truyền âm phù hỏi Nhan Hồng Anh về điều đó, có hai lý do:

 

Thứ nhất, Lâm Vân Cốc có trận pháp do mười vị hoá thần kì bày ra, uy lực quá khủng khiếp, Trác Dịu Xuân không thể dùng 'nhẫn phong ấn' xé rách không gian ra vào như ở Dương phủ được. 

 

Còn tiền bối tu vi cao hơn nữa của Vân Trung liên minh không thể ra tay, vì nếu họ ra tay bên địch nhất định sẽ lập tức có phong phanh tin tức, chắc chắn liền sẽ phái ra cường giả cân xứng ứng chiến, giống như vụ việc 5 tên tinh linh tộc lần trước, một cuộc đại chiến sẽ xảy ra, và có một ngàn lý do để cuộc chiến này không nên diễn ra ở đây. 

 

Nên tất cả mọi chuyện phải trông cậy vào nhóm Lý Diệu Hoàng.

 

Thứ hai, vị độ kiếp kì dược sư để lại Lâm Vân cốc là tổ tiên của Dương gia, nên phải có huyết mạch hoặc bí thuật gì đó của gia tộc mới có thể ra vào tự do. 

 

Vì vậy cả nhóm chỉ có thể chờ đợi mà tham gia chung với sự kiện hái linh dược.

 

Lý Diệu Hoàng đến khu phòng nghĩ giáo viên thì cũng như ngày hôm qua ở trong phòng nguyên ngày tìm lợi thế thắng Tần Hạ Băng. 

 

Nhưng lại nghĩ nát óc cũng không được thêm thứ gì, vì nàng chỉ có "nhẫn phong ấn" và nhật ký của Dương Văn Minh, bản đồ là Tần Hạ Băng giữ.

 

Trằn trọc tới buổi trưa nàng nghĩ ra sáng kiến định rủ Huỳnh Giao, Lục Linh, Bạch Vân đi chung thì khi liên lạc, bọn họ đi chơi không biết chừng nào mới về.

 

Lý Diệu Hoàng bắt đầu đấu tranh tư tưởng. 

 

Lúc thì sợ đối phương không hợp tác vì đang đối đầu, lúc thì sợ đối phương không có ở trong phòng, lúc thì phân vân có nên đợi nhóm Huỳnh Giao về hay không, lúc thì nhớ lại tình huống đêm qua mà.... Đến khi mặt trời gần lặng thì nàng mới "thông suốt", quyết định đi.

 

Lại tốn thêm hai canh giờ mà đứng lên ngồi xuống, đóng mở cửa phòng, đến khi Tiểu Tịch nhìn nàng nguyên ngày như vậy đã chịu không nổi nữa mà chửi ầm lên. 

 

Cuối cùng, Lý Diệu Hoàng đã đến trước cửa phòng Tần Hạ Băng, dơ tay gõ cửa thì người kia bước ra, mắt đầy bất ngờ nhìn nàng.

 

"Ngươi đến đây làm gì?". Qua giây lát, Tần Hạ Băng như thường lệ là người mở lời trước.

 

Lý Diệu Hoàng ấp úng, gãy gãy đầu, nói một nữa lại dừng:

 

"Ta... Ta định tìm... tìm ngươi."

 

Tần Hạ Băng bổng nhiên trong tim có một cảm giác xa lạ xẹt qua rồi nhanh chóng rồi biến mất, nhưng bên ngoài nàng vẫn giữ bình tĩnh, nhíu mày nghi ngờ nhìn Lý Diệu Hoàng:

 

"Ngươi tìm ta làm gì?"

 

Tìm làm gì ta? Mình tìm nàng làm gì hả? Còn làm gì nữa trời!! Lý Diệu Hoàng tự nghĩ tự phỉ nhổ bản thân xong liền vào thẳng vấn đề:

 

"Ta định tìm ngươi trao đổi chuyện Dương Gia để tăng cơ hội thành công cứu Dương Tiểu Ly. Nếu ngươi có chuyện cần đi thì tí nữa nói sau."

 

Lý Diêu Hoàng vội vã quay đầu đi thì Tần Hạ Băng bất ngờ đưa tay kéo nhẹ tay áo nàng.

 

"Chờ đã."

 

Lý Diệu Hoàng nhìn bàn tay thon dài, tinh xảo, trắng như tuyết trên tay áo mình mà chớp chớp mắt: 

 

"Chuyện gì?"

 

Đến phiên Tần Hạ Băng ấp úng, nói phân nữa lại dừng:

 

"T... Ta thật ra cũng định đi t-tìm ngươi."

 

Lý Diệu Hoàng tim loạn nhịp lần nữa, nhưng lại bị nàng dập tắt trong tích tắc, nàng lập tức lắc đầu lấy lại tỉnh táo hỏi tiếp:

 

"Ngươi cũng muốn bàn chuyện Dương gia sao?"

 

Tần Hạ Băng gật đầu, rồi mắt nhìn vị trí eo nàng, nơi treo lệnh bài không gian linh sủng, môi nhấp li nhi:

 

"Đúng vậy, còn có....."

 

Lý Diệu Hoàng nhìn theo hướng mắt nàng thì hiểu rõ nhưng vẫn hỏi cho chắc:

 

"Băng Băng?"

 

Tần Hạ Băng lại gật nhẹ đầu, rồi quay mắt sang hướng khác.

 

Một lúc sau, Tần Hạ Băng đã ngồi trong phòng Lý Diệu Hoàng, tay sờ sờ tiểu bạch miêu đang dùng đôi má phấn nộn sượt sượt tay nàng.

 

Lý Diệu Hoàng ngồi kế bên, tay cầm bản đồ, mắt lại lén liếc nhìn hai người đang chơi tới vui vẻ này mà cảm khái không thôi. Bộ đôi này thật quá hợp nhau nha, một thích tiểu miêu, một là tiểu miêu thích bán manh làm nũng, thật sự quá hợp rồi nha.

 

Bổng Tần Hạ Băng nhấp nhẹ đôi môi mỏng "Meo" chưa meow xong đã dừng lại, đảo mắt khẽ nhìn qua Lý Diệu Hoàng. Thấy đối phương vẫn đang chăm chú xem bản đồ, nàng mới an tâm tiếp tục "meow, meow" vài tiếng lí nhí “nói chuyện” với Băng Băng.

 

Lý Diệu Hoàng mồ hôi lạnh cũng thấm ướt cả lưng áo. Sợ đối phương phát hiện nàng nghe được mà giết người diệt khẩu nên mắt cố hết sức dán chặt vào bản đồ. 

 

Nhưng những tiếng "meow, meow" đầy xúc cảm cứ lượng lờ bên tai nàng, thu hút hoàn toàn sự chú ý, dư quang lại len lén nhìn qua người bên cạnh, nhưng lại sợ đối phương phát hiện mà giết mình nên đấu tranh nội tâm không thôi, khổ không tả nổi, hoàn toàn không có tâm trạng nghiên cứu tấm da dê trên tay.

 

Phượng Tiểu Tịch nằm trên giường giả vờ ngủ mà để từng cử động của hai nàng vào mắt, khó hiểu hành động của Lý Diệu Hoàng không thôi. Nhưng thiên tích chọc phá người khác nói cho nàng biết đây là cơ hội tốt, phù, liền phun đốm ngọn lửa nhỏ lên trường bào của Lý Diệu Hoàng.

 

Lý Diệu Hoàng chỉ lo nhìn lén người bên cạnh, đến khi Tần Hạ Băng phát hiện lưng nàng có khói đen mới lớn tiếng cảnh báo:

 

"Quần áo ngươi cháy rồi!"

 

Lý Diệu Hoàng vẫn không hiểu mà "hả?" một tiếng. Ngay sau liền cảm nhận được nhiệt độ trên lưng, hoảng hốt nhảy tưng tưng dùng tay dập lửa la hét:

 

"Cái gì vậy trời?"

 

Tần Hạ Băng ngay tức khắc tan băng thành nước vung một chưởng lên ngọn lửa, nhưng thần hoả đúng là thần hoả, trúc cơ nhị giai lại kìm lực sợ thương tổn sao có thể dễ dàng dập tắc như vậy? Thấy tình huống nguy cấp, Tần Hạ Băng lớn tiếng:

 

"Mau cởi áo ngươi ra."

 

Lý Diệu Hoàng rất nhanh liền hiểu ý, Xẹt, lập tức xé rách hắc bào quăng ra xa.

 

Tần Hạ Băng vì an toàn, chòm người thu lại bản đồ, chân bước tới vì quá gấp gáp lại dẫm phải một mãnh vải áo bị cháy dưới nền đất, bất ngờ trượt chân!

 

Lý Diệu Hoàng quay qua phát hiện thì lớn tiếng:

 

"Cẩn thận!". Rồi lập tức theo bản năng đưa tay kéo Tần Hạ Băng vào lòng. 

 

Ầm. 

 

Lúc này cửa phòng bổng nhiên bị đẩy ra, Huỳnh Giao, Lục Linh, Bạch Vân tươi cười bước vào.

 

"Có chuyện gì hả? Bọn ta.......". Bạch Vân chưa nói xong đã bị tư thế của hai người trước mắt làm sự cười trên môi cũng cứng đờ.

 

Lý Diệu Hoàng bên ngoài chỉ có một bộ áo trong màu trắng đang ôm chặc thân hình gầy gò của Tần Hạ Băng trong lòng. Hai người dính chặc nhau, mặt lại hoảng hốt nhìn ra cửa như là đang làm việc xấu bị phát hiện. 

 

Thật muốn không hiểu lầm cũng khó.

 

Lục Linh la lớn một tiếng "A", đưa tay che mắt mình và Huỳnh Giao đang ngây ngô không hiểu gì.

 

Lý Diệu Hoàng cùng Tần Hạ Băng bừng tỉnh, lập tức tách nhau ra. Tần Hạ Băng thì phủi phủi áo đứng yên tại chỗ, Lý Diệu Hoàng thì trốn ra sau bình phong mặc áo ngoài vào.

 

Bạch Vân liền cười hắc hắc, lắc lắc đầu cảm thán:

 

"Tuổi trẻ manh động, tuổi trẻ manh động quá. Ít nhất phải bày kết giới ra rồi muốn làm gì thì làm chứ. Chắc vừa rồi kịch tính lắm nha, động tỉnh lớn như vậy mà lại."

 

Tần Hạ Băng hiểu tính tình của Bạch Vân, cãi nhau với nàng chỉ vô ích nên chỉ chính trực:

 

"Thanh giả tự thanh. Chuyện vừa rồi chỉ là tai nạn, không phải như các ngươi thấy."

 

"Vừa rồi là chuyện gì dạ?". Huỳnh Giao một bên vẫn ngây ngô nghiên đầu không hiểu.

 

Bạch Vân đang định nói gì.

 

"Không được dạy hư trẻ con". Lục Linh đã lớn tiếng chặn lại.

 

"Cái gì mà dạy hư, áo ta vừa rồi tự nhiên bị cháy nên cởi ra, lại vô tình làm Tần Hạ Băng trượt chân, ta sợ nàng ngã nên kéo nàng lại thôi. Hoàn toàn không có cái gì hư hư nga". Lý Diệu Hoàng lúc này đã thay xong áo mới, bước ra đưa cao chiếc áo đã bị Tiểu Tịch đốt lam lỗ phản bác.

 

"Chậc chậc, cũng thật nhiều điều trùng hợp quá đi mà". Bạch Vân dư quan liếc nhìn Phượng Tiểu Tịch đang nhắm mắt trên giường, nàng đã hiểu ra vài phần, không muốn ảnh hưởng đến "sinh tử đồng đội" nên chỉ cười hắc hắc, nói thêm vài câu rồi bỏ qua:

 

"Thế, ban trưa kêu bọn ta về làm gì?"

 

Lý Diệu Hoàng "buồn ngủ gặp chiếu manh", lập tức bắt lấy, cầm tấm bản đồ trên bàn lên cao:

 

"Là về chuyện Dương gia đó, chúng ta nên chuẩn bị trước một chút."

 

Lục Linh, Huỳnh Giao, Bạch Vân cả ngày hôm nay cũng không phải chỉ đi chơi mà các nàng còn mua dược liệu, thức ăn tích trữ, luyện tài pháp trận. Nghe Lý Diệu Hoàng nói vậy, ba nàng đều gật đầu đi lại bàn ngồi xuống, bắt đầu cùng thảo luận.

 

Vì có quá nhiều thứ phải chuẩn bị, đến tận buổi trưa ngày thứ hai các nàng mới thống nhất hết tất cả rồi chia ra hành động.

 

Vì có cả nguyên khu nhà giáo viên nên chỉ cần xin phép Kỳ Minh, Liễu Sương thì hơn ba ngày tới các nàng sẽ có đầy đủ phòng luyện khí, luyện đan, sân bãi,..

 

Nên sau khi chia nhau ra, Lý Diệu Hoàng lập tức đi đến phòng luyện khí, rèn ra 5 miếng ẩn thân ngọc bội trúc cơ đỉnh phong cho mọi thuộc tính mà nàng mới nghiệm ra khi hỏi Tiểu Tịch.

 

Lục Linh thì cũng bế quan dùng linh dược, thực phẩm nàng mua hôm qua luyện thành tẩm thực đan cùng một số loại đan dược trị thương, bổ sung linh khí khác.

 

Bạch Vân, Tần Hạ Băng thì cùng nhau nghiên cứu bản đồ và "thập tam song linh hỗn độn trận" để tìm hướng đi hiệu quả nhất.

 

Huỳnh Giao cũng không rảnh rỗi, nàng là người đã cùng sát cánh với cả bốn cô bạn, hiểu rõ kĩ năng, khả năng của tất cả mọi người, nên được giao cho suy nghĩ trận hình cho năm người các nàng cùng phối hợp tác chiến.

 

Đừng xem nàng bình thường ngây ngô, khả ái. Nhưng nói về việc đánh nhau Huỳnh Giao lại thông tuệ hơn người, chỉ trong hai ngày đã suy nghĩ ra 7 trận hình kết hợp khác nhau, mỗi trận hình lại có hơn ngàn biến thể trong đó.

 

Vì khi các giáo viên về sẽ không có phòng luyện khí và luyện đan nữa nên Lý Diệu Hoàng và Lục Linh thức trắng hai ngày hai đêm để làm việc.

 

Buổi trưa ngày thứ năm - ngày cuối cùng, cuối cùng Lý Diệu Hoàng cũng luyện xong năm miếng ngọc bội ẩn nặc khí tức. 

 

Mới xuất quan nàng liền phải tận dụng nữa ngày cuối cùng để tập luyện trận hình.

 

Lý Diệu Hoàng, Tần Hạ Băng, Huỳnh Giao, Lục Linh, Bạch Vân thức cả đêm cùng nhau bàn luận, cãi cọ, góp ý, đùa giỡn, nhiều khi lại còn lén qua phòng Kỳ Minh, Liễu Sương chọc phá "xả stress". 

 

Tuy mệt mõi nhưng bầu không khí vui vẻ trong sân nhỏ lại là một lần đầu tiên nữa của Lý Diệu Hoàng - Lần đầu tiên nàng có can đảm khẳng định mình không cô độc.

 

Và sáng hôm sau, bọn họ đến.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16