Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 112: Điền

394 0 2 0

Nhờ thuật pháp hoá thần kì của Trác Dịu Xuân mà cả nhóm Lý Diệu Hoàng dễ dàng trốn thoát lão nguyên anh cường giả.

 

Vù. Vừa mới khuất tầm nhìn của bọn Phùng Lâm Lục Linh liền lao lên đỡ lấy, kiểm tra thương thế của Niệm Lương, Nhan Hồng Anh cũng rất nhanh theo sau.

 

Kể cả Bách thúc kinh nghiệm sống phong phú cũng phải trầm trồ kinh ngạc khi quá nhiều mỹ nhân không thua kém Niệm Lương và Phùng phu nhân tiên thiên xuất thế chút nào cùng lúc xuất hiện thế này, thì A Phong nhút nhát đã mặt đỏ tay hồng chỉ dám cuối đầu nhìn mũi chân mình.

 

Còn Niệm Lương khi nhìn thấy gương mặt gấp gáp đến đỏ lên của Lục Linh nhỏ bé xa lạ thì đã kinh hải không thôi, lại nhìn một vòng gương mặt tuyệt mỹ của bốn tiên tử xung quanh đều có chút trầm ngâm thì nàng không khỏi lầm bầm trong lòng: Thật kì quái.

 

Rất nhanh đã kiểm tra xong vì thương thế của Niệm Lương không phức tạp tí nào. Nhan Hồng Anh cùng Lục Linh bốn mắt nhìn nhau, rồi bổng hai cùng nhếch môi cười khổ nhưng nụ cười lại vô cùng tươi tắn. 

 

Nhan Hồng Anh như có ý định gì mà trước tiên lại cảm khái: "Không ngờ trên đời này có loại thể chất đặc thù có thể liên kết với không gian pháp tắc như vậy, thật là một kì tài."

 

"Đừng nói Niệm Lương là tam linh căn, nhìn chiến lực của Băng Hạ Hạ và Hoàng Diệu Diệu thì hai chữ kì tài thật là làm Niệm Lương hổ thẹn."

 

Niệm Lương không sợ trời đất mà cũng không biết cố ý hay vô tình bằng một câu nói giải quyết một đống câu hỏi và vấn đề.

 

Tần Hạ Băng mặt ửng đỏ, lúc này thấy người kia cũng đỏ mặt nhìn qua mình thì nàng lập tức làm mặt lạnh nhìn sang hướng khác, làm Lý Diệu Hoàng lại ngu ngơ.

 

Niệm Lương không thể nhịn được mà che môi cười khẽ.

 

Này là nhất tiễn một chục điêu luôn rồi! Lục Linh dơ mạnh ngón tay cái cho cô tài nữ vẫn được mình đỡ bên dưới, có thể một lúc trêu trọc hai tên này đúng thật là kì tài nha.

 

"Ai da, thật lợi hại quá!". Huỳnh Giao thì trực tiếp lại vỗ vỗ mạnh vai Niệm Lương, tuy nàng cái hiểu cái không nhưng thật lợi hại quá nha. Còn Bạch Vân lại thầm tính toán:

 

"Tam linh căn cũng không sao, chắc chắn sẽ dễ nuôi hơn ngũ linh căn nhiều biết không, chúng ta phá gia chi tử lo được hết". Từ lúc Niệm Lương lao lại che cho Lý Diệu Hoàng chưởng đó thì Bạch Vân đã bắt đầu suy tính.

 

Nuôi, chúng ta, thái độ thân thiện này....Niệm Lương dù rất tự tin với khả năng thích nghi của mình lúc này cũng không khỏi bàng hoàng, nhưng dù vậy tâm trạng nàng đang có một loại kích động vui vẻ kì lạ.

 

"Ùm..". Lý Diệu Hoàng đối mặt ánh mắt dao nhọn của Bạch Vân thì chột dạ không thôi nên liền ho khang một cái:

 

"Niệm Lương rất lợi hại đó, ai nuôi ai còn chưa biết nha. Mà tình trạng cơ thể nàng sao rồi hả?"

 

Nhan Hồng Anh nãy giờ thật là ngoài ý muốn không thôi, nàng tính đánh một vòng lớn nào ngờ mấy cô học trò này lại nhanh hoà hợp tới vậy, xem ra không chỉ mấy nha đầu này rất hợp tính nhau mà tất cả đều đã đủ trải nghiệm trong mấy nay. Nhưng chỉ là một mặt nào đó thôi, đặc biệt là hai kẻ học trò lu bu kia, xem ra nàng vẫn còn có thể làm cho bọn họ rất nhiều việc nữa.

 

"Tình trạng của Niệm Lương thật sự giống như vị phu nhân kia nói, vì cơ thể không đủ khả năng gánh chịu tiềm năng của thể chất đặc biệt nên đã tổn thương nghiêm trọng. Thậm chí có dùng đan dược chửa thương loại nhất chuyên trị những kiểu thương tổn này thì ít nhất cũng phải mất 10 năm mới có thể tu luyện lần nữa..."

 

Nhan Hồng Anh nói tới đây thì lại cười khổ nhìn Lý Diệu Hoàng: "Tuy nhiên.. chúng ta vẫn còn một cách."

 

Là dùng Tịnh Thiếu đan!!! Tất cả mọi người đều ngầm đồng thanh.

 

Khẽ thở dài buồn bã nhưng lại cảm nhận được bầu không khí kì quái của thất nữ nên Bách thúc không hổ là người trải nhiều liền lên tiếng:

 

"A Phong chúng ta đi qua bên kia tìm chút nước cho Niệm Lương."

 

Tuy rằng đều nói bọn họ giờ đã coi như ngồi chung một thuyền nhưng nam nữ vẫn rất khác biệt, thời gian gặp nhau quá ngắn, A Phong lại còn quá trẻ nên tốt nhất bây giờ nên để các nàng có không gian riêng.

 

A Phong nãy giờ căn bản vì xấu hổ nên cả hít thở còn không dám thì đừng nói là suy nghĩ, hắn lập tức theo chân Bách thúc rời đi.

 

Bạch Vân liền đi lại vỗ vỗ vai Niệm Lương đang nhíu mày khó hiểu: 

 

"Ngươi gặp mai rồi nha, yên tâm thương thế rất nhanh sẽ khỏi". Mắt nàng lại như dao nhọn nhìn chằm chằm Lý Diệu Hoang.

 

"Ta xin lỗi, xin lỗi mà có được hay không, nếu lúc trước biết được thì đã không phun phí như vậy rồi". Lý Diệu Hoàng thật không chịu nổi áp lực này, nàng cũng rất đau lòng mà.

 

Nàng có Tịnh thiếu đan??? Niệm Lương liền vội lắc đầu: "Ta không thể nhận thứ quí giá như vậy". Đan dược cấp 11 trong truyền thuyết, chỉ một viên thôi cũng đả đủ mua một toà thành trì, chỉ một viên thôi cũng đủ thêm một cái mạng, nàng sao có thể dám nhận được.

 

Nhưng Bạch Vân lại "Hừ" một tiếng: "Nếu ta nói cho ngươi có kẻ uống hết 11 ngàn viên Tịnh Thiếu đan thì ngươi nghĩ sao?"

 

"Phá gia chi tử!!!", không, phải nói siêu trong siêu cấp phá gia chi tử a a a, Niệm Lương hét lớn rồi trợn mắt nhìn qua Lý Diệu Hoàng, mười một ngàn viên Tịnh Thiếu đan đó!!! Nhiêu đó của cải đủ đè chết 50 cái Vĩnh gia luôn rồi đó, khi nãy nàng còn sợ đụng chạm thế lực cái gì không biết, biết vậy đã cho tên phá gi, không, đã cho tên ăn xài có hơi quá một chút Vĩnh Phúc kia đi đời nhà ma luôn rồi....

 

"Ùm...", Lý Diệu Hoàng lại ho khan một tiếng rồi lấy ra một viên đan dược đưa tới Niệm Lương: 

 

"Lời Bạch Vân nói là sự thật á, nên người đừng khách sáo."

 

Là thật!! Nàng ta dùng hết 11 ngàn viên tịnh thiếu đan!!! Niệm Lương vẫn chưa thể dễ dàng tin được điều điên rồ này, nàng trừng lớn hai mắt nhìn viên đan dược bình dị trên tay một lúc rồi bắt lấy nắm chặc tay Lý Diệu Hoàng, giọng vô cùng cấp bách:

 

"Không được, ngươi có thể cho ta xem tài sản của ngươi được không, nhất định không thể phung phí như vậy được". Máu làm ăn của nàng lại nổi lên, nếu đã có chỗ dựa lớn như vậy thì phải một sinh mười, mười sinh trăm, sinh ngàn có biết không!!!

 

"Được được, ngươi buôn tay ra trước rồi có gì từ từ nói". Lý Diệu Hoàng mồ hôi đã đầm đìa trên trán, nàng không hiểu vì sao lúc này mình lại sợ tiếp xúc với nữ nhân khác như vậy.

 

Tần Hạ Băng thì lại không hiểu tại sao mà tâm trạng hôm nay của mình lại thay đổi nhanh đến như vậy...

 

"Ùm". Trác Dịu Xuân từ nãy giờ vẫn im lặng mỉm cười bất ngờ ho khan một tiếng: 

 

"Nơi đây không thích hợp lắm nha, vậy trước về Âu Dương phủ, hình như cũng có người đang kiếm ngươi đó, Băng Hạ Hạ - con rể hụt Lưu Linh thành chủ phủ". Rồi còn không quên đổ thêm dầu vào lửa.

 

Cái gì dạ?????? Lý Diệu Hoàng chỉ có thể uất ức gào thét trong lòng rồi lại bị vẻ mặt không cảm xúc của người kia làm tậm trạng cảm thấy mất mát....

 

--------------

 

"A, hì hì, các ngươi đây rồi."

 

Xẹt. Lý Diệu Hoàng vừa mới ủ rủ theo sau mọi người bước qua cổng không gian thì đã thấy Âu Dương Như Ngọc chạy lại hớn hở.

 

"Lâu rồi không gặp nha cô Dịu Dịu, cô Nhan Nhan, hì hì, khi nãy chưa kịp chào hỏi mấy cô, xấu hổ quá". Nàng tươi cười hành lễ với Nhan Hồng Anh cùng Trác Dịu Xuân xong thì còn chưa kịp nói gì đã bị Tần Hạ Băng bổng giọng gay gắt chen ngang:

 

"Ngươi còn dám nói? Gặp chuyện lớn như vậy sao không báo bọn ta một tiếng?"

 

Các nàng quen nhau? Cũng đúng thôi, đều học Tuyết Tinh học viện.

 

"Ách tại có nhóm Vy Vy rồi á... hơn nữa không phải các ngươi đang rất bận sao? Đặc biệt là ngươi á Băng Băng, đừng trách ta mà nhaa~". Âu Dương Như Ngọc nhào lại ôm một cánh tay của Tần Hạ Băng đưa mặt dụi dụi như tiểu miêu khả ái.

 

Tần Hạ Băng chỉ nhếch nhẹ người mặt khổ sỡ né tránh nhưng không có hành động nào quá cụ thể mà vẫn để Âu Dương Như Ngọc làm nũng.

 

Các nàng thân thiết tới vậy sao? Lý Diệu Hoàng quá ngoài dự kiến, trong lòng nàng bất giác lại có một nổi sợ mờ mịt không tên.

 

"Được rồi, lần sau không được vậy nữa". Tần Hạ Băng lúc này đã chịu thua mà đưa tay sờ sờ đầu nữ hài đang nũng nịu.

 

Sao ngươi dễ dãi với nàng vậy?, "Bất công quá". Lý Diệu Hoàng không nhịn được mà bỉu môi thành tiếng li nhi, khi xưa nàng chỉ ngồi ngắm cảnh một chút thôi mà bị nói tới miệng khô lưỡi nóng luôn đó, cái này là chung thân đại sự đó biết không, phân biệt đối xử giữa hai phía quá rõ rệt mà.

 

"Sao?". Tần Hạ Băng lại vui vẻ lần nữa, nhưng hành động đối với Niệm Lương khi nãy cũng vậy, nàng lại nhíu mày không nhìn tiểu vô lại nữa.

 

Ách, Ách, ta mới là người đang bị bất công mà, Lý Diệu Hoàng tuy manh manh la lói trong lòng là vậy nhưng bên ngoài lại không có tiền đồ lập tức yểu xìu trở lại.

 

"A". Còn Âu Dương Như Ngọc lúc này mới hoàng hồn trở lại, lại nhìn thấy thái độ của hai cô gái trước mắt năm nào nên nàng liền lấy ra một hộp gỗ, nhiều lời một chút như muốn nói cho ai nghe:

 

"Cảm ơn ngươi nha Diệu Hoàng, chẳng những hôm nay giúp cha ta trị thương mà còn nhận lời giúp ta chuyện lôi đài nữa, a, còn việc ngươi đánh với con đại mãng kia cứu ta nữa chứ."

 

"Ách, không cần đâu."

 

"Ngươi nhất định phải nhận."

 

Lục Linh nãy giờ vẫn đứng cười trộm, lúc này thấy cơ hội tới liền dùng khuỷu tay chọt chọt Bạch Vân.

 

Xuỳ, làm thì làm, dù gì nàng cũng không muốn không khí nặng nề, hắc hắc, Bạch Vân liền lớn tiếng kinh ngạc:

 

"Con kim đan đại mãng kia cũng là ngươi hạ sao? Mau kể, mau kể ta nghe."

 

"Đúng á Diệu Hoàng, khi nãy ngươi mới nói tới ra khỏi Lâm Vân cốc thôi, lúc ra còn chưa nói hết nha, nói lại từ lúc đó đi."

 

Đẩy thuyền quá hoàn hảo, nàng hiểu được sao? Lục Linh, Bạch Vân, Nhan Hồng Anh, Trác Dịu Xuân kinh ngạc nhìn qua Huỳnh Giao, cũng không biết là ngốc tử này đánh bậy đánh bạ hay thật là thông minh đột xuất nữa.

 

"Nếu chỉ là năm ngày trước thì Niệm Lương chắc cũng sẽ biết được vài thứ nên tình nguyện góp một phần sức mọn."

 

Ngươi không nói gì đã là một sự giúp đỡ lớn rồi, lục nữ cùng đồng thanh đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn Niệm Lương đang mỉm cười dịu nhẹ.

 

"Ta và A Phong khi nãy có chút nội thương nên xin mạng phép cáo từ trước". Nhìn Niệm Lương lần đầu tiên hoà hợp với người khác như vậy thì Bách thúc cười đến mắt rưng rưng và cũng cực kì biết điều mà không làm phiền nữ hài tâm sự.

 

Chéo.

 

Trác Dịu Xuân đang nghi ngờ mình đi theo chỉ để bài kết giới cho mấy nha đầu này, nhưng đã lở mang tiếng trưởng bối với có vợ kề bên nên nàng cũng rất vui vẻ mà nhanh chóng bày xong 10 cái kết giới trong căn phòng mới tới.

 

Vù. Lý Diệu Hoàng xưa nay tự tin nhất là khả năng nhìn người của mình nên Niệm Lương thì không cần phải lo, Âu Dương Như Ngọc tuy mới gặp nhưng lại làm nàng cảm thấy rất thân quen và trên hết là thái độ của ngũ nữ Tần Hạ Băng đối với nàng ta nên Lý Diệu Hoàng rất thoải mái phất tay một cái.

 

Lần này thì chín người các nàng đã xuất hiện tại căn nhà gỗ trong tiểu thế giới.

 

"Này.. này....". Âu Dương Như Ngọc cùng Niệm Lương lập tức bị một thảo nguyên vạn năm linh dược đập vào mặt đến lắp bắp.

 

Cây Thuỷ Tâm dược này nếu luyện thành Kinh Tâm đan ít nhất cũng lời được 10 ngàn cực phẩm linh thạch, cây Hoá Linh thảo này nếu luyện thành Nguỵ Ngoại đan ít nhất cũng lời được 8 ngàn cực phẩm linh thạch, cây Nhu Linh thảo này thì thích hợp nhất dùng để tạo uy tín,.... Đầu Niệm Lương lúc này chỉ toàn là kế sách kinh doanh kiếm lời.

 

"Ngươi còn giàu hơn cha ta nữa đó Diệu Hoàng!!!!". Âu Dương Như Ngọc sau một lúc thì cũng rặn ra được một câu.

 

Vẻ mặt kinh hải cùng cái miệng nhỏ mở to hết cỡ bất ngờ của nàng ta làm Lý Diệu Hoàng có chút ngại ngùng gãy gãy đầu, nhưng nàng còn chưa kịp nói gì thì một tiếng phượng minh bổng vang vọng khắp nơi.

 

“eÁeeeeee~”

 

“BÙM.”

 

Là tiếng đánh nhau!! 

 

"Hướng này nè, hướng này nè". Cửu nữ gật đầu rồi cùng nhanh chóng chạy đến hướng tay của Huỳnh Giao, ra tới sân sau căn nhà gỗ.

 

"Đã phục chưa?"

 

Một con tước điểu lông cam tuyệt mỹ đập cánh trên trời cao nhìn xuống một con hắc kì lân oai hùng đang ngã uỵ hai chân trên đất mà lên tiếng.

 

"Grừuu, t-ta thua". A Ngao cắn răn nghiến lại giọng hầm hừ cực kì không muốn mà thốt ra.

 

"Gaoo, gao, gao, gao,...". Băng Băng từ bên hong chạy đến, nhún nhảy xung quanh hắc kì lân như là đang cười lớn ăn mừng.

 

"Graoo!!". A Ngao gầm lớn một tiếng rồi cùng vẻ mặt uỷ khất chạy trối chết vào bên trong khu rừng.

 

"Ách". Lý Diệu Hoàng hốt hoảng ách một tiếng: "A Ngao". Nàng định đuổi theo nữ hài nhưng Phượng Tiểu Tịch lại lên tiếng ngăn lại:

 

"Để ta Cá Chết nha đầu."

 

VÙu. Chu tước đã đập cánh bay vào rừng đuổi theo hắc kì lân.

 

Còn Băng Băng đang ngồi bệch chống hai chân với vẻ mặt thẩn thờ.

 

"Gaooo~, gaoo~". Lúc này cũng không biết vì sợ hải hay sao mà bé bự bổng ngẩng cao đầu khóc rống.

 

Ách, Ách, VÙu, Lý Diệu Hoàng lập tức lao lại nhưng Tần Hạ Băng còn nhanh hơn nàng một bước mà đã tiếp cận sờ sờ đầu tiểu nữ hài.

 

Tuy đã đoán được vài phần nhưng Lý Diệu Hoàng liền nhìn qua tiểu lam xà đang từ đất bò lại: 

 

"Sao các ngươi lại đánh nhau dạ?". Trên người Lam Quỳ cũng có một ít thương thế.

 

"Phượng Tiểu Tịch bổng nhiên xuất hiện đòi làm thủ lĩnh của cả bọn, bọn ta không phục nên dùng tỉ thí để quyết định... Lượt ta thì cũng không có gì đặc biệt, còn lượt của A Ngao thì ngươi cũng thấy rồi”. Lam Quỳ ngữ điệu cũng có chun chút khó chịu, trên hết là do lòng hiếu thắng.

 

Ai da, đúng là nữ hài gây gổ, với tính tình ít giao tiếp của A Ngao thì Lý Diệu Hoàng cũng không bất ngờ hay lo lắng gì, nàng liền đi lại sờ sờ đầu Lam Quỳ: 

 

"Ngươi cũng rất cố gắng nha". Trúc cơ tầng 2 linh thú đánh với thần thú thối thể tầng 7!! Dù là thuỷ khắc hoả đi nữa thì tinh thần này thật sự đáng nể nha.

 

"Không có gì". Lam Quỳ mặt có chút ửng đỏ lắc đầu.

 

Tuy giống nhưng lại có chút không giống người kia nha, nhắc bá nhân bá nhân tới, Lý Diệu Hoàng nghĩ tới đây thì lại nghe giọng nói quở trách của Tần Hạ Băng vọng lại:

 

"Ta biết ngươi chỉ muốn chọc A Ngao một chút, nhưng t.... nhưng ngươi cũng biết là nàng ta còn chưa giao tiếp tốt, ngươi nên xin lỗi nàng, rồi sẽ không sao nữa..."

 

Thấy bạch hổ uy nghi vẫn cuối đầu "nha, nha", Lý Diệu Hoàng liền tiến lại ngồi xổm xuống kế bên cả hai người, nháy mắt với Băng Băng: 

 

"Nè, A Ngao rất thích ăn uống đó nha Băng Băng, khi nàng về cho nàng một chút đồ ăn là sẽ ổn hết thôi."

 

"Grao?". Băng Băng cũng rất thích ăn uống nha, bé liền tin ngay.

 

"Là thật đó nhe... Còn kiếm đồ ăn ở đâu thì phải xem ngươi rồi đó."

 

"Grao, grao,..". Băng Băng liền hớn hỡ bật dậy chạy lại chỗ Lam Quỳ, làm tiểu lam xà cười khổ không thôi.

 

Còn Lý Diệu Hoàng rất tự hào ưỡn ngực, khoé mắt lại lom lom nhìn qua người kia như chờ đợi điều gì.

 

Tiểu phôi đản tất nhiên sẽ rất ưa dụ dỗ nữ hài rồi! Tần Hạ Băng tiếp tục làm mặt lạnh đứng lên sải bước đi về.

 

Là sao dạ?? Lý Diệu Hoàng nhìn bóng lưng đang dần xa của người kia khó hiểu đến vò đầu bức tay, nào đâu còn vẻ hững hờ vạn năm.

 

Còn với thất nữ đứng từ xa quan sát màn dỗ hài tử nãy giờ, lúc này sao lại không nhìn ra ý cười kín đáo chớm nở trên môi Tần Hạ Băng lạnh lùng đây…

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16