Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 71: Chia cắt

474 0 1 0

Trong chiến trường hỗn loạn, một nam tử sắc phục Tuyết Tinh học viện vội vã đưa truyền truyền âm phù lên miệng thì bất ngờ phát hiện tay mình đang bị một sợi xích đen ngồm quấn lấy.

 

Sau đó một cảm giác ê buốc sau gáy truyền đến, hắn liền không biết gì nữa - ngã lăng trên đất hôn mê bất tỉnh.

 

Một bóng đen ở ngay sau lưng hắn lúc này nhanh như chớp nhảy vào đám đông đang hỗn chiến, tiếp tục ẩn náo.

 

Lý Diệu Hoàng di chuyển thoăn thoắt trên chiến trường, không vì lần nữa thành công ngăn chặn kẻ địch liên lạc mà vui mừng, nàng vẫn đang tiếp tục tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.

 

Lúc này truyền âm phù trong nhẫn trữ vật bổng có tín hiệu, thấy là của Tần Hạ Băng, nàng gấp đến không kịp lao ra sau một thân cây gần đó, sắc mặt đại biến đưa truyền âm phù lên môi nóng nảy hỏi một mạch:

 

"Gặp nguy hiểm sao? Ngươi có sao không? Đang ở đâu?"

 

Đợi được một lúc đầu dây bên kia vẫn không có hồi âm, Lý Diệu Hoàng lòng nóng như lửa đốt định hỏi lại lần nữa thì bên trong truyền âm phù, một chất giọng thanh lãnh nhưng đã rõ sự ngập ngừng truyền đến:

 

"T-ta không có chuyện gì, chỉ... chỉ là muốn nói ngươi cẩn trọng một chút."

 

Bị giọng nói mềm mại quen thuộc nhưng giờ phút này có mấy phần yếu ớt của Tần Hạ Băng làm đỏ cả mặt. Tim bất giác loạn nhịp, Lý Diệu Hoàng cũng chỉ có thể yếu ớt li nhi đáp lại:

 

"Ngươi.. các ngươi cũng nên cẩn thận một chút, vào hang đá cũng chưa chắc an toàn."

 

Tần Hạ Băng chỉ "Ùm" nhẹ một tiếng hồi âm rồi hai nàng bổng chẳng ai nói thêm cái gì - cứ thế tỉnh lặng như là đang tận hưởng khoảng khắc này, hai trái tim đã mệt mõi thời khác này lại ấm áp đến lạ thường. 

 

Cho đến khi tầm mắt Lý Diệu Hoàng xuất hiện một tên của thổ căn học viện đang chuẩn bị đưa lên truyền âm phù, nàng đành lên tiếng trước:

 

"Ta phải đi rồi, ngươi nhớ cẩn thận, sau khi ra ngoài.. chúng ta nhất định sẽ cùng đến Tuyết Tinh học viện."

 

"Ùm, nhất định. Ngươi cũng vậy, cẩn thận một chút, nhất định phải giữ lời hứa". Sau câu trả lời của Tần Hạ Băng, Lý Diệu Hoàng liền cẩn thận cất lại truyền âm phù rồi lao nhanh về tên thổ căn học viên.

 

Nhưng chỉ mới vừa phi thân ra khỏi tán cây, một lang nhân đột nhiên xuất hiện một quyền ngay bụng, chấn nàng xuống góc cây thổ huyết!

 

Lý Diệu Hoàng thấy nhẫn không gian trên tay đã biến mất thì sắc mặt đại biến, vội vã gượng dậy định đuổi theo lang nhân thì lại có thêm Nguyệt Tiễn hươu xuất hiện từ trời cao lao thẳng xuống nàng!

 

Lúc này bất ngờ lại không thể liên lạc với Phượng Tiểu Tịch, mắt lại thấy cự cước của Nguyệt Tiễn Hươu ngày càng gần, Lý Diệu Hoàng càng thêm kinh hoảng nhưng cơ thể đột nhiên vô lực - khó khăn lắm mới bườn người đổ nhào về trước một khoảng xa, tránh thoát phạm vi tấn công.

 

Cự cước quái thú lần này khi biến chiêu đổi hướng lao tới lại biến thành chân một nam tử, bóng chân quái ác in rõ đôi ngươi - một cước đá văng nàng vào một hố đen sâu thẳm. Lý Diệu Hoàng ngồi bật dậy trên nền đất hận ý thấu trời xanh thét dài ba chữ:

 

"TƯ ĐỒ LẬP!!! Phụt"

 

Lý Diệu Hoàng phun ra một ngụm máu tươi, ho sặc sụa vô lực trở về nằm xuống mặt đất.

 

Cơn đau trong cơ thể giúp từng hình ảnh trong quá khứ dần ùa về trong đầu, Lý Diệu Hoàng đã nhớ lại tất cả, nhưng càng rõ ràng thì sự căm thù với Tư Đồ Lập chỉ cành khắc sâu, cho dù nàng biết lỗi không phải hoàn toàn ở hắn, cho dù nàng hiểu được hắn đang suy nghĩ cái gì thì cũng không ảnh hưởng đến lòng hận thù đó!!!

 

Nàng chưa bao giờ nghĩ mình có thể căm hận một người nhiều đến thế, chắc có lẽ hiểu một người vì sao lại hại mình và tha thứ cho họ lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

 

Nhưng sự phẫn hận không kéo dài lâu, những hình ảnh và lời hứa quan trọng giúp Lý Diệu Hoàng rất nhanh lấy lại bình tỉnh, nàng gượng người ngồi lên, lần nữa đảo mắt bắt đầu xem xét hoàn cảnh xung quanh.

 

Thật quen thuộc, Lý Diệu Hoàng nhận ra hang đá thênh than bị kẹt cùng Tần Hạ Băng lúc trước, còn toàn thân nàng lúc này đều đau nhức, cơ thể không có khí lực, đan điền thì chỉ là một mãnh mù mịt, không thể thấy rõ điều gì mà xác định tu vi bản thân lúc này, nhưng có lẽ vì hiện tại không thể sử dụng linh khí, khả năng tu vi mất hết là rất cao.

 

Mọi thứ lúc này đã gần như vô vọng, nhưng Lý Diệu Hoàng biết mình còn một lời hứa phải thực hiện bằng mọi giá dù có ra sao đi nữa, nàng liền lớn tiếng thất thanh:

 

"Tiền bối, ngài có thể ra đây được không?"

 

Thanh âm vang vọng cả hang đá một lúc vẫn không có tiếng hồi đáp. Lý Diệu Hoàng lại lớn tiếng thêm lần nữa:

 

"Tiền bối, ngài có thể xuất hiện được không?"

 

"Quả là một hài tử thông minh". Xem ra hắn không chọn nhầm, lần này rất có hi vọng thực hiện điều đó.

 

Theo giọng nói khô cằn truyền đến là một ông lão gầy gò, mặt một bộ đạo bào nâu cũ kỹ, râu tóc trắng xoá dài lủng thủng, từ chân trời phía xa chầm chậm đi đến.

 

Hình ảnh "người ông hiền từ" trước mắt làm Lý Diệu Hoàng có chút ngoài ý muốn, nhưng tâm trạng lúc này của nàng rất không tốt nên không có hứng uyển chuyển, đợi lão giả tới gần nàng lập tức hỏi thẳng:

 

"Có phải tiền bối nên nói với ta một số thứ? Coi như là quyền lợi cơ bản của ta đi."

 

Lão giả có chút bất ngờ, nhưng giây sau ý cười không thể che dấu trong mắt mà hỏi ngược lại nàng:

 

"Ngươi là một hài tử thông minh, chắc là cũng đoán được rồi đi?"

 

"Ta không phải là thần thánh nên không biết được tất cả mọi thứ, mong tiền bối có thể thêm vài lời". Lý Diệu Hoàng ủ rủ lắc đầu, lời nói không thể che dấu sự bất lực và tự trách.

 

"Được rồi, đây cũng là quyền lợi của ngươi". Không biết là chiêu làm nũng này của nàng có tác dụng hay là lão giả từ đầu đã không có ý định che dấu, hắn gật nhẹ đầu bắt đầu chậm rãi giải thích:

 

"Ta là Dương Bạch Trì, hay nói chính xác hơn là tàn hồn của Dương Bạch Trì. Được hắn dùng bí thuật níu giữ một tia chấp niệm ở Lâm Vân cốc để tìm người giúp hắn làm một việc. 

 

Nhưng mười vạn năm trôi qua vẫn không có ai thích hợp, pháp lực trận pháp cũng dần yếu đi, cho đến mấy ngày trước có người khởi động lại bí thuật và hiến tế huyết mạch tinh thuần của Dương Gia, ta mới có quyền kiểm soát lại vùng cố định. 

 

Lại mai mắn tìm được người thích hợp, nên ta dùng một số thủ đoạn để đem ngươi tới đây, thực hiện di nguyện của Dương Bạch Trì."

 

Chủ nhân hai phong thư, kẻ đứng sau Nguyệt Tiễn Hưu, Lý Diệu Hoàng từ đầu đã nghi ngờ một vài thứ, nhưng nếu chỉ thật như lời lão giả này nói thì mọi việc dễ dàng hơn nàng nghĩ rất nhiều, nếu tính ra vị Dương Bạch Trì này thậm chí còn từng cứu các nàng một mạng. Nhưng Lý Diệu Hoàng không phải là người mơ mộng, nàng có một vấn đề cần chắc chắn:

 

"Có phải nếu làm xong việc đó thì ta có thể ra ngoài?"

 

Ý cười trong mắt Lý Diệu Hoàng càng sâu: "Không những có thể ra ngoài, toàn bộ Lâm Vân cốc này cũng sẽ thuộc về ngươi."

 

Lý Diệu Hoàng có chút vui mừng khi nhận được lời khẳng định của đối phương, cường giả ở đẳng cấp này căn bản không cần làm nhiều việc như vậy chỉ để trêu chọc mấy nha đầu các nàng, hơn nữa từ đầu khí tức trên người Dương Bạch Trì đã vô chân vô thực, xem ra thực sự là một tàn hồn, nhưng nàng cũng biết việc này chắc chắn không dễ.

 

"Đó là việc gì?"

 

"Ngươi chỉ cần cho ta thấy một vị phật."

 

Dương Bạch Trì tiếp tục nở một nụ cười hiền từ, nhưng lời nói lại làm Lý Diệu Hoàng kinh hải tới mức tưởng rằng mình gặp ảo giác, nàng mặt cứng đờ, thật cẩn thận hỏi lại lần nữa:

 

"Tiền bối mới vừa nói gì? Ta nghe không rõ."

 

Dương Bạch Trì thật chậm rải rặn từng câu từng chữ "bóp nát trái tim Lý Diệu Hoàng":

 

"Ngươi phải tìm một vị Phật."

 

"....."

 

• • • • •

 

Ngân Nha thành, chi nhánh Vân Trung liên minh, trong một căn phòng khách diễm lệ, ba bóng hình tuyệt sắc chia ra từng góc đối diện nhìn nhau.

 

Trác Dịu Xuân vẫn hồng y trong sáng, ngồi bỉu môi ở hàng ghế bên trái, mắt đang dán lên giữa đại sảnh, hầm hừ nói ra:

 

"Tiểu nha đầu kia đã được Tiểu Hồng mang đi, ngươi vừa lòng rồi chứ?"

 

Thấy cô bạn nhỏ bao năm vẫn nhỏ nhen như vậy, Tần Trúc Lam không khỏi cười khổ trong lòng. Nàng một bộ thanh y ngồi ở vị trí chủ toạ, nhưng khí chất lại rất hoà nhã, không có chút nào bức nhân, lúc này dịu dàng cất tiếng:

 

"Ngươi đừng hẹp hòi như vậy. Chỉ mượn nàng một buổi tối sẽ trả lại cho ngươi."

 

"Được như vậy thì tốt!". Trác Dịu Xuân cũng không dễ dỗ ngọt như vậy, cứ nghĩ đến tính tình của hai cô trò này thì nàng cứ bực dọc không thôi, nhưng có thể làm sao bây giờ? Đó chính là điểm tốt nhất của hai người họ, nàng cũng yêu thích nó nha.

 

Thật là quá mâu thuẫn, chỉ mong sau này trò đỡ hơn cô thôi, chứ Tiểu Hồng nhà nàng thật hết thuốc chửa rồi!!

 

Cô bạn nhỏ đã chìm trong suy tư bỉu môi, Tần Trúc Lam đổi hướng nhìn sang Tần Xuân Hân đang vắt chéo chân tiêu sái bên phải đại sảnh.

 

Cảm thấy ánh nhìn của chị hai, Tần Xuân Hân vẫn bạch y thường thấy, nhưng gương mặt lúc này đã không còn chút ấm áp nào mà đôi con ngươi toả nắng giờ đây ánh lên ngoan sắc, giọng có chút u lãnh:

 

"Bọn người thành chủ phủ kia toàn bộ đã bốc hơi. Chạy rất nhanh, nhưng chức thành chủ thành Nguyệt Hồi có thể chạy?"

 

Thái độ doạ người của cô em đệ nhất tài nữ làm Tần Trúc Lam không khỏi lên tiếng trêu chọc: "Trong em lúc này rất ra dàng một người chị. Nếu cứ như vậy trước mặt Hạ Băng thì tốt biết mấy."

 

Tần Xuân Hân thái độ liền thay đổi 360 độ, lập tức chạy lại kéo lấy tay áo chị hai, giọng nũng na nũng nịu:

 

"Ai da, Xuân Hân vẫn còn nhỏ mà. Có chị hai ở đây là đã tốt rồi!!"

 

Đối phó với nữ hài đang bán manh, Tần Trúc Lam chỉ có thể lắc đầu thở dài. Nụ cười sủng nịnh với em gái chỉ qua giây lát thì bổng sựng lại, sóng mắt lưu chuyển về cửa phòng, giọng có chút vài ý muốn:

 

"Đã biết nàng sẽ tới, nhưng không nghĩ là đúng lúc như vậy. Hơn nữa còn là bốn người cùng đến."

 

Trái với vẻ bất đắc dĩ của đồng bạn, Trác Dịu Xuân dường như hài lòng mà che môi cười khẽ:

 

"Xem ra học viên năm nay của ta rất có tiềm năng nha."

 

"Là học viên hay không còn chưa chắc nha Dịu Xuân tỷ". Tần Xuân Hân nói tới đây lại chuyển sang vẻ tinh nghịch mà cười khúc khích: 

 

"Hay là để tiểu muội giúp tỷ một tay nha."

 

Tần Trúc Lam nào không biết ý đồ của nhị muội, nhưng phương thức của Xuân Hân cũng không phải là hoàn toàn không tốt, ngược lại còn có thể hiệu quả hơn phương pháp bình thường khi dùng với Hạ Băng, nên nàng cũng không lên tiếng ngăn cản.

 

Chờ đợi nữa ngày, Tần Hạ Băng lúc này dẫn theo tam nữ Huỳnh Giao, Lục Linh, Bạch Vân đến phòng hợp. Các nàng vừa bước tới ngoài cửa thì giọng nói mềm mỏng của Tần Trúc Lam đã truyền ra: 

 

"Các muội vào đi."

 

Sau khi bước vào chào hỏi một hai câu, Tần Hạ Băng hỏi thẳng:

 

"Phía Tư Đồ Lập đã có tin tức?"

 

"Có thì đã sao, mà không có thì đã sao?". Tần Xuân Hân chóng cằm trên ghế hờ hửng chen ngang.

 

Lòng nóng như lửa đốt, Tần Hạ Băng lúc này quả thật rất dễ chọc giận, chỉ qua một câu nàng đã mất kiểm soát mà linh lực toác ra đóng băng không khí xung quanh.

 

"Tỷ có thể đùa giỡn khi nào cũng được, nhưng riêng chuyện này thì không được!"

 

Tuy bất ngờ trước thái độ quả quyết của em gái, nhưng Tần Xuân Hân nào có thể dễ dàng bỏ qua như vậy, nàng liền nghịch ngợm cảm khái:

 

"Cha cha, Băng Băng lúc này thật khác xưa nha, còn lạnh nhạt với chị ba hơn xưa nữa, hix". Nói tới đây ngữ điệu đã chuyển sang thâm thuý nhìn thẳng Tần Hạ Băng: 

 

"Nhưng em vẫn chưa đủ lớn đâu nhỉ?"

 

"Việc em có lớn hay không không quan trọng vào lúc này. Xin chị đưa em tin tức đó". Tần Hạ Băng chậm rải cuối người ôm quyền, khác với cô gái trầm mặc khi xưa, nàng lúc này đã có điều mà mình muốn làm, nên có cuối đầu hay không, lớn hay nhỏ, đối với nàng cũng không quan trọng.

 

Không chỉ Trác Dịu Xuân, Tần Trúc Lam, Tần Xuân Hân không thể tin vào mắt mình, mà cả Huỳnh Giao, Lục Linh, Bạch Vân cũng mở to hai mắt vì thái độ của cô bạn nhỏ.

 

Không thể bỏ rơi đồng bạn một mình, Lục Linh lúc này vội vã lên tiếng:

 

"Xin các tỷ cho bọn ta tin tức của Diệu Hoàng."

 

"Xin tỷ đó Xinh Đẹp tỷ tỷ". Huỳnh Giao theo sau ngây ngô nhìn vị ân nhân cứu mạng mình hôm qua ở chủ toạ với ánh mắt cầu xin.

 

Bạch Vân hiếm thấy chịu "thiệt thòi", chọn đối tượng cuối cùng trong phòng tấn công:

 

"Ngươi đưa bọn ta, ta sau này sẽ không gọi ngươi là bà bà nữa viện trưởng bà bà."

 

Trừ Trác Dịu Xuân là xen lẫn giữa cảm động và muốn một chưởng chụp chết Bạch Vân thì hai người kia từ khi Tần Hạ Băng lên tiếng lòng đã mềm thành một mãnh. 

 

Tần Xuân Hân bị thay đổi rõ rệt của em gái làm lúng túng, nàng liền đổi giọng bỉu môi quăng cho Tần Hạ Băng một phong thư:

 

"Đó, cho thì cho, đừng đáng sợ như vậy chứ được không?"

 

Đón lấy phong thư, Tần Hạ Băng gấp rút cùng tam nữ lật xem tại đó, sau giây lát tứ nữ đồng loạt thở phào, nhưng sự căm phẩn với Tư Đồ Lập lại càng dữ dội, lần này hắn lại nói Lý Diệu Hoàng bị một hố đen kéo đi.

 

Tần Xuân Hân chuyển giọng lần nữa, lần này là nhếch môi khinh bỉ:

 

"Có biết được thì sao? Các em thay đổi thì sao? Mấu chốt vấn đề lần này vẫn nằm ngay ra đó thôi". Tới đây nàng vừa nhìn một lượt ngang qua tứ nữ, vừa làm giọng nghi vấn: 

 

"Lần này là nàng, lần tới là tới ai? Hay là lần tới là cả bốn người?". Dứt câu vì rõ ràng thái độ mạnh mẽ của em gái, nàng lập tức khẻ liếc mắt với Tần Trúc Lam, không cho tứ nữ kịp thời cũng cố tư tưởng.

 

Nhận được ám hiệu của nhị muội, Tần Trúc Lam khẽ thở dài trong lòng vì nàng, nhưng bên ngoài lập tức dịu dàng cất tiếng:

 

"Từ chữ kí kia có thể chắc chắn tính mạng của bằng hữu các em vẫn được bảo đảm, chỉ là hiện tại đang ở tình trạng rất yếu mà thôi. Lại cộng thêm lời Tư Đồ Lập thì có thể nói nàng trong một thời gian sẽ không gặp nguy hiểm quá lớn. Nhưng việc tìm nàng không phải là chuyện một sớm một chiều. 

 

Như thế này, bây giờ các em cùng Dịu Xuân tạm đến Tuyết Tinh học viện để nâng cao thực lực, chị hứa nếu có tin tức của nàng sẽ thông báo và cho các em cùng đi". Đại tỷ tới đây lại đảo thâm ý với cô bạn nhỏ: 

 

"Đầu tiên là phải xem viện trưởng đại nhân có ý kiến gì không?"

 

Trác Dịu Xuân che miệng cười khúc khích, ánh mắt lại hiếm thấy nghiêm túc:

 

"Học viên xuất sắc lại nghĩa khí như vậy thì một hai ưu tiên cũng không thành vấn đề."

 

Tứ nữ nào không biết mấu chốt vấn đề của vụ việc lần này là gì, điều Tần Trúc Lam nói quả thật là lựa chọn tốt nhất ở thời điểm hiện tại. 

 

Với lòng không cam tâm, ba tháng sau bốn người các nàng cùng đến Tuyết Tinh học viện, chờ đợi tin tức của Vân Trung liên minh, sẵn sàng đến tận chân trời tìm kiếm Lý Diệu Hoàng.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16